Ba người Tố Mai bị Đông Ly Thuần trách phạt, tại Bắc viện diện
bích tư qua ba ngày, lại được thả ra.
Bất quá thời gian ba ngày, sắc mặt gần đây trắng bệch của bọn
người Tố Mai biến tiều tụy vô cùng, người cũng gầy một vòng, tại Bắc viện cấm
túc ba ngày, không thuốc để thoa, ngứa trên người càng thêm nghiêm trọng, làn
da toàn thân ngoại trừ bộ mặt ra, đã bị cào vô cùng thê thảm.
Sở Liên Nhi thấy ba người các nàng thê thảm, đột nhiên có
chút tâm không đành lòng, nàng không phải làm quá mức?
Nàng chỉ muốn làm cho ba người các nàng chịu chút trừng phạt
mà thôi, bởi vì trên người luôn mang theo mùi thơm làm Đông Ly Thuần phản cảm,
nàng chỉ muốn xếp đặt các nàng bị Đông Ly Thuần đuổi ra Bích Nguyệt hiên mà
thôi.
Nhưng, bộ dạng này của các nàng, dùng tính tình lạnh lùng của
Đông Ly Thuần, như thế nào không đày các nàng tới khu vực xa xôi trong phủ? Còn
giữ các nàng lại tiếp tục đầu độc hai mắt luôn luôn bắt bẻ kia?
Nàng đem nghi hoặc này nói cho Hồng Nhi nghe, Hồng Nhi trầm
ngâm sau nửa ngày, trả lời: “Tố Mai ngoại trừ trên người bị gãi thối rữa ra, bộ
mặt coi như đầy đủ, tại trước mặt chủ tử, vì thân phận đại a đầu uy phong và có
thể tiếp tục đứng ở bên người chủ tử, nàng cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Hơn nữa, chủ tử mới sẽ không trông nom những sự tình này đâu, cửa ải cuối năm gần
đến, trong nội cung, trong triều đình, mỗi ngày mở tiệc chiêu đãi hắn nhiều
không kể xiết, mỗi ngày hắn đi sớm về trễ, mới không quản được những điều này
.”
Sở Liên Nhi có chút buồn bực, hừ, Tố Mai đã bị chỉnh thành
như vậy, trước xem biểu hiện của nàng nói sau, cửa ải cuối năm gần rồi, liền tạm
thời tha cho nàng một lần a.
Còn có mười ngày sẽ đến lễ mừng năm mới rồi, trong phủ đã
giăng đèn kết hoa, bốn phía treo đầy đèn lồng vui sướng màu đỏ, từng đình viện
đều được quét dọn sạch sẽ, bọn nha đầu ở lại trong phủ, bận đến chân không chạm
đất, Sở Liên Nhi cũng không ngoại lệ, mỗi ngày ngoại trừ làm thật nhiều việc,
còn phải quét dọn thư phòng, giặt quần áo, mệt mỏi đến cả eo đều thẳng không nổi.
Bất quá, may mắn ngoại trừ Tố Mai y nguyên đem quần áo ném
cho nàng giặt ra, Thanh Hà Lục Liễu mấy nha hoàn này đã không cho Sở Liên Nhi
giặt.
Bởi vì, Sở Liên Nhi giặt quần áo không chịu trách nhiệm,
luôn “Không cẩn thận” đem quần áo các nàng giặt rách, các nàng không giống Tố
Mai, vừa đến mùa, trong phủ sẽ thay nàng làm vài bộ quần áo. Mà các nàng cũng
chỉ bất quá đến năm mới mới có cơ hội làm bộ đồ mới. Quần áo đang tốt bị Sở
Liên Nhi giặt rách, các nàng đau lòng không thôi, dứt khoát vẫn chịu khó chút
ít, tự mình giặt.
Cho dù như thế, Sở Liên Nhi giặt quần áo của hai người Tố
Mai và Đông Ly Thuần, vẫn đủ cố hết sức, bất quá, may mắn Tố Mai không phải
thiên kim tiểu thư, sẽ không xa xỉ đến một ngày thay một bộ. Không có gì ngoài
bắt đầu tận lực chỉnh Sở Liên Nhi ra, về sau dưới đại đa số tình huống, đều là
hôm sau đổi áo ngoài, mấy ngày mới đổi quần áo sát người, nửa tháng mới đổi áo
giữa và áo choàng.
Tố Mai dù ác chỉnh Sở Liên Nhi thế nào, cũng không đáng lấy
quần áo mình yêu mến nói giỡn, quần áo mỗi mùa trong phủ làm cho nàng, cũng bất
quá mới bốn bộ mà thôi, thường xuyên thấm giặt, quần áo nhanh cũ, cũng nhanh
rách nát.
Nhưng tuy vậy, Sở Liên Nhi y nguyên không chiếm được giờ rỗi.
Bởi vì, Tố Mai vừa phân phó Thanh Hà, đem tất cả chăn đệm,
ga giường, khăn phủ giường, cả mấy tấm thảm lớn dày trên mặt đất trong phòng
Đông Ly Thuần, đều ném cho Sở Liên Nhi giặt.
Mỗi đến cửa ải cuối năm, tất cả quần áo khăn phủ giường
trong phòng chủ tử phải lấy đi giặt, sau đó thay đệm giường mới, trong nội viện
giặt quần áo vốn là có nô tài chuyên môn phụ trách giặt quần áo chủ tử, nhưng,
làn da Tố Mai càng ngày càng thối rữa, mà da thịt Sở Liên Nhi lại càng phát ra
nhẵn nhụi nên sinh ra một loại ghen ghét khác.
Lúc mới bắt đầu, Sở Liên Nhi đương nhiên không chịu tiếp nhận
loại việc không thuộc mình này, chính là, uốn éo không qua uy hiếp âm lãnh của
Tố Mai. Đông Ly Thuần nghe nói việc này rồi, cũng không nói đưa hay không, thì
càng gia tăng kiêu ngạo của đám người Tố Mai.
Đông Ly Thuần thân là chủ tử, lại là hoàng tử được sủng ái,
tại phương diện quần áo, đương nhiên chú ý. Hơn nữa mỗi ngày hắn đều muốn ra
ngoài tham gia các loại yến tiệc, y phục trên người đương nhiên phải đổi mới mỗi
ngày, ngoại trừ áo gấm lông chồn và các loại áo da cừu màu đỏ mặc ở giữa thường
xuyên mặc đi ra ngoài ba ngày đổi một lần, áo sơ mi sát người của hắn, áo ngoài
đều phải đổi, mỗi ngày Sở Liên Nhi ôm một đống quần áo vĩnh viễn cũng không giặt
hết, hận cắn răng.
Bất quá, tại phản đối không có hiệu quả, nàng cũng đành phải
tiếp nhận loại chuyện thực không công bình này.
Bất quá, nàng Sở Liên Nhi là người ra sao. Một mực ở vào địa
vị bị đánh mà không đánh lại cũng cũng không là tác phong của nàng.
Nàng biết rõ, tại địa phương không có thiên lý này, muốn
sinh tồn, phải nhẫn nhục chịu đựng.
Nhưng ngược lại sự chịu đựng, Tố Mai thực sự quá mức, đã đến
trình độ không thể dễ dàng tha thứ, lúc trước nàng chỉ trả thù nàng nho nhỏ,
xem ra còn chưa có tác dụng, nào còn cảm tình, nàng sẽ cho nàng thêm liều lượng
mạnh liệt.
Trong thùng gỗ chất đầy một đống lớn quần áo, một thùng Tố
Mai, một thùng Đông Ly Thuần, bàn tay nàng đã sưng đỏ không chịu nổi, cầm các
loại hoa thật vất vả mới hái được từ trong hoa viên phía sau phủ hoảng tử, cây
trạng nguyên màu trắng sữa tươi, Tulip, cây trúc đào, hoa thủy tiên, và hoa mắc
cỡ.
Nhìn qua nhựng loại hoa có thể làm cho người cực khổ chết mà
thật vất vả mới lấy được, Sở Liên Nhi do dự, khi còn bé, một vị bạn tốt cũng là
bởi vì trúng độc phấn hoa tử vong, khiến nàng cực đau đớn bi thống, nàng vì miễn
đi khả năng bị phấn hoa đầu độc, cố ý tra xét về tư liệu phấn hoa, biết rõ hoa
nào có độc, hoa nào không có độc, hoa nào có thể ăn, mà hoa nào ăn sẽ trúng độc
bỏ mình.
Nàng tìm được những hoa này ở trong hoa viên, tất cả đều là
có độc, để tất cả chúng trong quần áo, phấn hoa dính trên quần áo, mặc lên người,
bảo đảm làm cho Tố Mai trong vài ngày sẽ tróc hết cả da, làn da sưng ngứa, làm
cho nàng muốn sống không được, muốn chết không xong. Tại cổ đại y thuật chưa
phát triển này, loại bệnh này của nàng cực dễ dàng khiến cho tử vong.
Một mạng người sống sờ sờ, thật muốn kết cuộc như vậy sao?
Trong lòng Sở Liên Nhi làm thiên nhân giao chiến, tuy trước
kia nàng lòng dạ độc ác, đánh người thành trọng thương nằm ở bệnh viện mấy
tháng cũng là chuyện thông thường, nhưng trong tay còn chưa có phạm đến mạng
người.
“Được làm vua thua làm giặc, không oán ta được! Ai kêu ngươi
lại đối nghịch với ta.” Bỗng dưng, trong đầu xuất hiện một nữ tử mỹ lệ mặc hoa
lệ, diện mạo xinh đẹp, thần sắc âm lạnh ngoan độc trên mặt nàng, phá hủy dung
nhan xinh đẹp nguyên bản, trở nên dữ tợn.
Đầu hoảng hốt, đứt quãng một hồi, nàng nhìn thấy nữ tử diện
mạo giống nàng như đúc, trong cung điện xanh vàng rực rỡ, nàng ngồi trên mặt ghế
quý phi gỗ lê khắc viền hoa lệ, mắt sáng dài nhỏ nhìn về bàn tay, vừa tĩnh vừa
động, chớp động lên ánh sáng đỏ, nàng ưu nhã bưng ly nhỏ, tay kia như có như
không thoáng cái khuấy động trà nóng trong chung trà, một mùi hương trà từ
trong ly trà bạch ngọc lượn lờ bay ra, mơ hồ dung nhan sắc bén say lòng người,
chỉ còn lại có một đôi con ngươi sáng chớp động lên, bỗng nhiên mê hoặc.
Tại bên người nàng, một thị nữ mặc áo đỏ đang đứng thẳng —–
con mắt đột nhiên rất mơ hồ, làm cho nàng thấy không rõ khuôn mặt thị nữ áo đỏ.
Nàng chỉ thấy, dưới chân nữ tử giống nàng, một nữ tử áo xanh quỳ cả hai gối, đầu
nàng búi hai búi tóc, xác nhận là nha hoàn.
“Mấy ngày nữa, chính là sinh nhật nam mươi của phụ hoàng, ta
muốn ngươi ở ngày đó, nhất định phải đem bao bột phấn này vụng trộm để vào
trong bàn ăn của hắn, biết không?” Thanh âm cô gái cực kỳ dễ nghe, rất thanh
thúy, nhưng, nàng nói chuyện quá mức lạnh như băng, không khí giống nhưt đều bị
đông lại, kim trâm phỉ thuý trên đầu nàng cài rủ xuống tại bên tai, tại dưới
ánh nến, tản mát ra ánh sáng u lạnh, thình lình tôn lên ánh sáng u lạnh ở đáy mắt
nàng, vốn là dung nhan như hoa sắc màu rực rỡ, lại bị đáy mắt sắc bén phá hủy,
làm cho Sở Liên Nhi cảm giác được, một loại quyền rũ trầm hương âm mị.
Ám ảnh màu đỏ khiến thân thể nha hoàn trên mặt thảm rung động,
muốn há mồm cự tuyệt, dưới ánh sáng âm lãnh của đôi mắt nữ tử, tay run run, tiếp
nhận gọi thuốc nhỏ bao giấy màu trắng mà thị nữ áo đỏ đưa tới.
Đột nhiên, tầm mắt lại mơ hồ, đầu Sở Liên Nhi hỗn loạn, như
cưỡi ngựa xem hoa, cảnh tương nguyên bản rõ ràng, thông suốt biến thành một mảnh
mơ hồ, nàng cúi người, hai tay ôm đầu, đôi mày thanh tú nhíu chặt, ngực chợt tới
cuồn cuộn, làm cho nàng nhịn không được “Oa” một tiếng, một ngụm máu tươi xì
ra. Phun tại trong thùng gỗ trước mặt, treo áo tuyết trắng còn chưa thấm nước
trong thùng, thình lình một mảnh máu đỏ, đập vào mắt lo lắng.
Ngơ ngác nhìn qua phiến chói mắt, trong nội tâm Sở Liên Nhi
hoảng sợ, nàng rốt cuộc làm sao vậy, vì sao trong đầu tổng hội xuất hiện một ít
cảnh tượng lạ lẫm?
Còn có, vì sao mỗi lần trước mắt xuất hiện những cảnh tượng
này thì đầu sẽ đau nhức, ngực cũng cảm giác như có sâu đang bắt đầu khởi động,
sau đó, trong cổ sẽ thổi qua ngai ngái —–
Nàng rốt cuộc làm sao vậy? Có phải là ngã bệnh?
Gió lạnh trận trận, đêm khuya ở phủ hoàng tử, khí lạnh đánh
người.
Bốn phía yên tĩnh, ngoại trừ đèn ở trên hành lang, bị gió thổi
lắc lư ra, cả phủ đệ, giống như ngủ say, biến thành không hề tiếng động.
Trong nội viện giặt quần áo, cũng là im ắng một mảnh, chỉ
ngoại trừ từ trong gió lạnh truyền đến thanh âm chà xát quần áo, khí trời thì
rét lạnh như thế, ban đêm sâu như vậy, còn có người đang giặt quần áo, ngoại trừ
Sở Liên Nhi ra, còn ai vào đây chứ?