Tên nội thị kia có thể là Khâm sai truyền đạt thánh chỉ, bộ
dáng cao ngạo, hơn nữa vóc người mập mạp, lỗ mũi hướng lên trời mắt liếc binh
lính hai bên, vừa đi vừa ngạo mạn nói: “Ai là Thành Vân? Còn không mau quỳ nghe
tiếp chỉ?”
Sở Liên Nhi vặn chặc quả đấm, luống cuống nhìn Thành Vân.
Lão hoàng đế đã băng hà, tân đế lên ngôi, người thứ nhất muốn
đánh, đương nhiên là Nhị hoàng tử Đông Ly Thuần. Nhưng, người có ngu nữa, cũng
biết, muốn đánh thắng một cuộc đấu tranh chính trị, đầu tiên sẽ phải gạt bỏ
cánh chim của hắn trước, khiến cho Đông Ly Thuần mất đi cánh tay.
Vừa vặn thủ hạ của Đông Ly Thuần nắm giữ mười lăm vạn binh
mã Nam Lăng, những quân ở biên giới này, hàng năm tác chiến với Tát Ta hung
tàn, mọi người dũng mãnh thiện chiến, năng lực tác chiến hơn xa với quân trong
kinh hoặc những binh đội khác.
Mà Thành Vân, cũng là đầu não của quân biên cương chi viện
này, hoàng đế quả nhiên muốn hành động.
Thần sắc Thành Vân không thay đổi, lạnh lẽo nhìn nội thị đến
gần, đối phương cũng nhìn về phía hắn, đột nhiên hắn giống như gặp được quỷ, phút
chốc trừng lớn mắt, chỉ vào Thành Vân nửa ngày đều nói không ra lời.
“Ngươi, ngươi. . . . . .”
Thành Vân tiến lên một bước, sắc mặt lạnh lẽo, lạnh lùng
quát: “Hai quân đối chọi, bổn soái không nhận thánh chỉ ảnh hưởng sĩ khí lòng
quân.” Hắn không cho đối phương cơ hội nói chuyện, lạnh lùng hạ lệnh: “Lâm trận
không đổi soát, thánh chỉ không đạt tam quân! Tướng ở bên ngoài, quân lệnh có
điều không thụ (truyền thụ). Vì vững chắc lòng quân, tới đây, đem bọn người bụng
dạ khó lường này giết chết ngay cho ta!”
Thành Vân thông suốt xoay người, ôm chặc lấy Sở Liên Nhi,
đem nàng đặt tại trước ngực mình, không để cho nàng ngẩng đầu.
Bên tai nghe được từng trận tiếng vang chói tai nặng nề của
đao kiếm đâm vào thân thể, cùng từng tiếng kêu thảm thiết và kêu rên —- tất cả
lại bình tĩnh lại.
Trong không khí truyền đến trận trận mùi máu tươi, Sở Liên
Nhi đẩy lồng ngực Thành Vân ra, bị hắn ôm chặc lấy: “Không nên nhìn, Liên Nhi.”
Sở Liên Nhi ngẩng đầu, hướng hắn miễn cưỡng cười cười, sắc mặt
tuyết trắng ở ánh mặt trời chiếu xạ, lộ vẻ trong suốt mà tái nhợt.
Nàng giùng giằng thoát khỏi lồng ngực của hắn, thấy một đám
khâm sai truyền chỉ vốn là cao ngạo, uy phong lẫm lẫm, đã ngổn ngang nằm trên mặt
đất.
Tên nội thị té ở trong vũng máu kia, vẫn mở cặp mắt hoảng sợ,
gắt gao nhìn chằm chằm Thành Vân, giống như hắn còn đáng sợ hơn quỷ.
Thành Vân thật là tàn nhẫn, cả cơ hội để đối phương nói cũng
không cho, cứ như vậy giết người ta đi. Công khai sát hại Khâm sai truyền chỉ,
đã bị coi là làm phản, Thành Vân, hắn là được Đông Ly Thuần chỉ thị, muốn chuẩn
bị tụ binh phản kháng sao?
Sở Liên Nhi kinh hồn táng đảm, trên đất, khăn gấm vàng sáng
thêu rồng vàng trên mặt đất không tiếng động bay ra, trong khay ngọc, rơi xuống
một quyển thánh chỉ, một thanh kiếm, một khối tựa như lệnh phù gì đó. Nàng nhặt
thánh chỉ lên, mở ra nhìn lại. Quả không ngoài dự đoán, bên trên đường hoàng
nói tân đế lên ngôi, cục diện chính trị không yên, nghe tiếng Thành Vân tổng
soái biên quân đã lâu, bảo Thành Vân bỏ hết quân vụ Nam Lăng, lập tức hồi kinh,
cùng nghị sự với đế vương.
Thật ra thì nói một cách thẳng thừng, còn không phải là muốn
tịch thu binh phù của Thành Vân, dễ khiến Đông Ly Thuần mất quyền khống chế
quân ở Nam Lăng.
Một đại tướng nhận được thánh chỉ như vậy, biết rõ trong đó
có bẫy, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn nuốt tức, đi đối mặt cách chức hoặc là hoạ
chém đầu.
Thành Vân lại chọn lựa thủ đoạn cấp tiến, bảo toàn mình,
cũng đưa mình vào Lương sơn (nôm na là chỗ khó).
Hắn đã đứng trên cùng một thuyền với Đông Ly Thuần, như vậy,
con đường sau này của nàng, lại nên chọn như thế nào chọn đây?
“Liên Nhi?” Thành Vân nhẹ nhàng cầm tay của nàng, giọng nói
quan tâm: “Ngươi đang sợ?”
Sở Liên Nhi máy móc lắc đầu, Thành Vân không tin, nắm hai
tay lạnh như băng của nàng, nói: “Liên Nhi, không phải sợ, tất cả có ta.”
Nàng nhìn hắn, hắn lại khôi phục bộ dáng ôn nhu, giống như
người khát máu lạnh lùng vừa rồi không phải là cùng một người với hắn.
Sở Liên Nhi nhìn Thành Vân, nhẹ nhàng nói: “Thành Vân, ta
nên tin tưởng ngươi sao?”
Thành Vân hung hăng gật đầu, thanh âm không chút do dự:
“Ngươi phải tin tưởng ta, coi như đối địch với khắp thiên hạ, ta cũng sẽ không
làm thương tổn ngươi.”
Mơ hồ cười một tiếng, thanh âm nàng lạnh băng, bay bổng: “Ừ,
ta tin tưởng ngươi.”
Thành Vân thở phào nhẹ nhỏm, ôm nàng.
“Thành Vân.” Thanh âm Sở Liên Nhi buồn buồn truyền vào màng
nhĩ hắn, “Bất kể ngươi đối tốt với ta cỡ nào, nhưng nếu như ta phát hiện ngươi
lừa ta, ta vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ ngươi.”
Thân thể Thành Vân chợt rung động, vỗ lưng của nàng nhè nhẹ,
hòa nhã nói: “Liên Nhi, đừng nghĩ quá nhiều.”
Nàng ngẩng đầu, hướng hắn rực rỡ cười một tiếng: “Thành Vân,
tình tình của ta, lừa gạt ta một lần, ta có thể tha thứ. Nhưng liên tiếp lừa gạt
ta hai lần, liền đừng mơ tưởng ta sẽ tha thứ hắn.” Nàng tỉ mỉ nhìn thần sắc của
hắn, đột nhiên nhẹ nhàng cười một tiếng: “Bất quá, ta nghĩ ngươi sẽ không lừa gạt
ta?”
Thành Vân giương môi, muốn nói cái gì, cuối cùng lại cũng
không nói gì, chẳng qua là ôm lấy nàng thật chặc.
Số lần Sở Liên Nhi uống thuốc bớt đi, có lúc, một ngày uống
một lần, nhưng có khi năm ba ngày mới uống, về sau, mười ngày nửa tháng mới uống
một lần. Nàng hỏi Thành Vân: “Tại sao uống thuốc không quy tắc rồi? Ta nhớ được
trước kia là một ngày uống thuốc một lần.”
Thành Vân nàng nhẹ nhàng cười một tiếng: “Chung độc của
ngươi đã giải không sai biệt lắm, không cần chuyên cần uống như vậy.”
Yên lặng chằm chằm hắn một hồi lâu, Sở Liên Nhi “uh” một tiếng,
liền không nói thêm gì nữa, chẳng qua là thúc giục hắn ăn thức ăn trên bàn.
“Thành Vân, ta thích ăn thức ăn nhẹ, còn có cơm phải nấu mềm,
ta không thích ăn cứng. Về sau, ngươi bảo phòng bếp tiếp tục làm nhé, được
không?” Nữ nhân trong tình yêu cuồng nhiệt, cũng thích tuỳ hứng và làm nũng.
Sở Liên Nhi cũng không ngoại lệ.
Thành Vân nhìn nàng, con ngươi hẹp dài, nhu nhu, mềm nhũn,
giống như có thể chảy ra nước. Hắn nói: “Ta nhớ được trước kia ngươi vẫn thích
ăn cay.”
Sở Liên Nhi chu môi, phe phẩy cánh tay của hắn, sẳng giọng:
“Ai da, khẩu vị của người luôn phải đổi nha, hiện tại ta chỉ thích ăn nhẹ .”
Hắn nhìn nàng một hồi lâu, con ngươi ôn nhuận càng thêm mềm
mại, hắn nhẹ nhàng nói: “Được”
“Đúng rồi, tân đế lên ngôi, ngươi và Đông Ly Thuần thật muốn
phản sao?” Nàng nhíu lông mày. Từ xưa tới nay, con đường đế vương tranh bá đều
là trong máu tanh và âm mưu mà đoạt được, nào có người không phải là bỏ ra từng
sinh tồn tươi sống cùng vô số dân chúng làm giá lớn đổi lấy. Ngai đế vương thật
hấp dẫn người như vậy sao?
Ánh mắt Thành Vân trong trẻo lạnh lùng, như thu thủy hàn
băng, khắc nghiệt mà lạnh lùng.
“Người ngồi trên thiên hạ, là chỗ của người đúc độ. Đông Ly
Thanh, hắn không thích hợp làm hoàng đế Đông Ly quốc.”
Sở Liên Nhi nhíu mày, bình thường mỗi người tranh đoạt đế
vương sẽ nói người thống trị vô năng, mà khen mình như ông trời, chỉ vì lấy được
ủng hộ của dân chúng và trung thành của phụ tá.
Thành Vân cười cười, giải thích cho nàng: “Tam hoàng tử từ
nhỏ liền được ba vị Đại học sĩ dạy danh ngôn thánh nhân, học tập đạo trị quốc của
thánh nhân. Ba vị Đại học sĩ đều là nho thần đọc đủ thứ thánh thư, học sinh dạy
ra, dĩ nhiên cũng là miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, đế vương tuân thủ đạo lý trị
quốc của thánh nhân, trọng văn khinh võ, nặng nông ức thương. Chỉ biết dùng
thành tựu về văn hoá giáo dục, mà không biết dùng vũ lực chấn tứ hải.” HGiọng
nói của hắn có chút đậm đặc, hắn quay đầu, hỏi nàng: “Ngươi cũng thấy đấy, lấy
tình cảnh trước mắt của Đông Ly quốc, còn thích hợp loại phương châm trị quốc của
thánh nhân sao?”
Sở Liên Nhi im lặng, quả thật, loạn trong giặc ngoài của trước
mắt Đông Ly quốc, nặng nông ức thương, kết quả lâu dài xuống chính là trăm sinh
càng sống càng nghèo, nông dân càng trồng càng ăn không đủ no cơm. Trọng văn
khinh võ, lâu dài xuống, đem văn nhân càng mang càng cao, cuối cùng, ít đi chi
sĩ có chí, lại nhiều nho thần giả thanh cao, tầm nhìn hạn hẹp. Mà mất đi võ tướng
có thể chinh chiến, bảo vệ quốc gia.
Chẳng qua là, ở trong ấn tượng của nàng, Đông Ly Thuần có thể
tốt hơn chỗ nào?
“Như vậy Đông Ly Thuần lên ngôi rồi, có thể cải thiện những
thứ nghịch cảnh này sao?” Sở Liên Nhi hỏi ngược lại.
Thành Vân kiên định gật đầu, thanh âm đắc ý: “Trướ giàu dân,
sau cường quốc, nếu như làm được hai điểm này, vậy còn lo gì lòng muông dạ thú
của Hoa quốc? Dân chúng bổn quốc lầm than?”
“Nói thật đơn giản.” Sở Liên Nhi hừ lạnh, trước giàu dân,
sau cường quốc, đạo lý này ai không biết. Nhưng, mạnh miệng ai cũng sẽ nói,
nhưng muốn xem thi hành cụ thể thế nào.
“Chúng ta trước tiên là nói về giàu dân đi, muốn như thế nào
mới có thể giàu dân?”
Thành Vân không chút do dự: “Đạo lý thật ra thì cũng rất đơn
giản, nông công thương ba nghiệp đủ cao, nông nghiệp làm cơ sở, kỹ nghệ làm
chuyên môn, buôn bán làm hiệp trợ, ba nghiệp hỗ trợ lẫn nhau, thiếu một thứ
cũng không được. Hơn nữa chánh sách của triều đình bảo đảm, là dân phú là có thể
thực hiện.”
Sở Liên Nhi trừng lớn con ngươi, không thể tin được nhìn hắn.
Nông công thương ba nghiệp đồng loạt lên, đây mới là mấu chốt
của nước. Những lời này đặt ở hiện đại, ai cũng biết. Nhưng để ở cổ đại, có thể
có người hiểu biết như vậy, vậy thì không thể so sánh nổi.
“Vậy cường quốc của ngươi?” Ánh mắt Sở Liên Nhi nhanh chóng
tỏa sáng, vô cùng mong đợi giải thích của Thành Vân.
Thành Vân hớp miếng trà, khẽ mỉm cười, nói: “Cường quốc cũng
rất đơn giản, có một bảo đảm dân giàu này, triều đình mà có thể ổn xây binh lực,
thực lực quân sự lớn mạnh. Dân giàu, nước mạnh rồi, còn ai dám nghịch mũi nhọn?”
Thành Vân nói chuyện, quanh thân tản mát ra khí phách quân lâm thiên hạ, cặp
con ngươi màu đen tràn ra ánh sáng rực rỡ, diệt hết sáng rọi trong thiên hạ,
làm Sở Liên Nhi không mở mắt được.
“Thành Vân, đây là ý tưởng của ngươi, hay là giải thích của
Đông Ly Thuần?”
Ánh mắt Thành Vân chợt lóe, trầm giọng nói: “Đều là. Liên
Nhi, đáy lòng ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ gì?” Thần sắc vốn tự mãn của hắn bị
sầu lo thay thế, hắn lau mặt của nàng, tỉ mỉ vuốt ve, than nhẹ một tiếng: “Liên
Nhi, đàng hoàng nói cho ta biết, trong lòng ngươi rốt cuộc đang sợ cái gì?”
Sở Liên Nhi lấy làm kinh hãi, nhìn con ngươi sắc bén của hắn,
miễn cưỡng cười một tiếng: “Không có a, có ngươi ở đây, ta sợ cái gì nha?”
Thành Vân tỉ mỉ nhìn chằm chằm nàng, không buông tha bất kỳ
phản ứng nào trên mặt nàng, một hồi lâu, hắn mới thở dài một tiếng, ôm nàng vào
trong ngực, thanh âm nỉ non: “Liên Nhi, nói cho ta biết lời thật, được không? Mấy
ngày nay, ngươi ở đây trước mặt của ta, luôn là miễn cưỡng cười vui. Nói cho ta
biết, ngươi rốt cuộc đang hoài nghi cái gì?”
Sở Liên Nhi kinh hãi, nàng không ngờ tới người mỗi ngày bận
rộn trăm việc chân không chạm đất, lại còn có thể chú ý tới mờ ám của nàng.
Nàng cẩn thận từng chút, không chê vào đâu được len lén bố
trí chuyện của mình, cư nhiên bị hắn phát hiện?