Ở trong ý thức hỗn độn, lạnh nóng giao nhau.
Đầu mơ hồ, một lát lại cảm thấy trời trong nắng ấm nhẹ nhàng
khoan khoái, một lát lại thấy vô số máu vọt tới hướng nàng, là vô tận máu tươi,
trong đầu tưởng tượng ra một cái xác con nít từ trong cơ thể mẹ chảy xuống,
toàn thân hiện đầy trùng đáng sợ, thân thể đứa bé đã rửa nát vặn vẹo. . . Thét
chói tai, đôi tay bay múa lung tung trên không trung. Một tay lạnh như băng nắm
giữ tay của nàng, một thanh âm êm ái lo lắng vang lên bên tai: “Liên Nhi, không
phải sợ, có ta ở đây, không phải sợ, không phải sợ. . . .”
Cái thanh âm này có mị lực kỳ dị, như một mạt trong trẻo tỏa
ra từ không trung, mang theo lực lượng thần kỳ, trấn an hoảng sợ và thống khổ
trong lòng.
Nàng an tĩnh lại, nắm thật chặt đôi tay có thể khiến cho
nàng an tâm, nhắm mắt, cảm thụ nước mắt lạnh như băng chảy trên gương mặt, hài
tử của nàng, vô cùng thống khổ rời đi như vậy sao?
“Liên Nhi, Liên Nhi?”
“Tại sao là như vậy, tại sao phải để ta biết rõ chân tướng.
. . .” Nàng vô ý thức khẽ hô cung nữ kia đã đánh trúng sự thực nàng sợ hãi nhất
ở đáy lòng.
Dùng mang thai cởi ra độc chung, trùng chung liền chuyển dời
đến trên người thai nhi. Nàng đã sớm đoán được, nhưng lại giả vờ không biết giống
như con đà điểu, nhưng, hài tử đáng thương của nàng. . . . Điểm yếu nàng vẫn
không muốn nói tới, lại bị sống sờ sờ nói tới, lại một lần nữa máu chảy đầm đìa
xé rách tim của hắn.
“Loảng xoảng!” Thanh âm ly vợ trên đất.
“Lưu Âm, ngươi thật to gan, cư nhiên dám can đảm làm trái với
lệnh của trẫm.” Là thanh âm của Đông Ly Thuần.
“Hoàng thượng tha mạng, nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết!”
Cái thanh âm này thật run rẩy, giống như hàm răng đều đang đánh nhau, thế nào,
Đông Ly Thuần lại đang lên cơn lung tung?
Tính khí này của hắn thật không tốt.
Nàng mở hai mắt nhắm chặt ra, thấy Đông Ly Thuần mặt xanh
mét đang ngồi ở trước giường, bộ mặt dữ tợn nhìn chằm chằm Lưu Âm quỳ gối trước
giường.
Lưu Âm đầu dập đầu trên đất, da đầu bị dập rách, lộ ra máu đỏ,
trên mặt đều là nước mắt sợ hãi lưu lại, trôi ở trên mặt thanh tú, thật bất lực
và sợ hãi.
“Hoàng thượng, nô tỳ biết tội, xin hoàng thượng trách phạt,
nô tỳ khiến nương nương bị kinh sợ, chết không có gì đáng tiếc. Chẳng qua là nô
tỳ cầu xin hoàng thượng cho nô tỳ thêm một cơ hội, về sau nô tỳ nhất định tận
tâm hầu hạ nương nương. . .”
“Ngươi cho rằng trẫm còn có thể cho ngươi cơ hội sao?” Thanh
âm của Đông Ly Thuần âm lãnh chói tai, quay đầu, thấy Sở Liên Nhi đã mở mắt ra,
sửng sốt, ngay sau đó mặt vui mừng nói: “Liên Nhi, ngươi đã tỉnh?”
Sở Liên Nhi nháy mắt, vuốt mặt của hắn, nói: “Sắc mặt của
ngươi thật là khó nhìn, ta không thích.”
Hắn sửng sốt: “Liên Nhi. . . . . .”
Nàng dùng tay, vuốt mặt của hắn, oán giận: “Tại sao vậy, Ngự
Thiện Phòng nấu đều là đồ tầm thường sao? Ngươi chưa ăn cơm hay ăn không vô,
sao càng ngày càng gầy, thật khó nhìn.”
Đông Ly Thuần nhìn chằm chằm nàng, không hề chớp mắt : “Liên
Nhi, ngươi. . . .” Hắn tỉ mỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt của nàng, thanh âm khẩn
trương.
Nàng kéo nhẹ khóe môi, muốn cho hắn nụ cười sáng lạn, nhưng
nước mắt lại chảy ra trước một bước, Đông Ly Thuần luống cuống, vội vàng dùng
khăn thêu lau nước mắt của nàng, “Liên Nhi, đừng khóc, thân thể của ngươi yếu,
không khóc được.”
“Đều là ngươi làm hại.” Nàng kéo khăn thêu qua, lau nước mắt,
“Để mặc cho người nói bậy ở trong cung chọc giận ta, trách nhiệm của ngươi rất
lớn.”
Hắn sửng sốt lần nữa, vội nói: “Được được, là lỗi của ta, đều
là lỗi của ta. Ta lập tức phái người kéo những tiện nhân nói bậy ra ngoài chém
đầu thị chúng, để tiêu mối hận trong lòng Liên Nhi.” Hắn quay đầu, hét to: “Người
đâu!”
Mấy tên cấm vệ quân từ bên ngoài chạy vào, quỳ một chân trên
đất: “Hoàng thượng có phân phó gì.”
Thanh âm của Đông Ly Thuần lạnh như băng, trên mặt sát khí nặng
nề, “Bắt tất cả nô tài ra vào Thanh Âm điện ngày hoàng hậu hư thai tới cho trẫm,
trẫm muốn thẩm vấn từng người một, xem là ai tiết lộ tin tức, bịa chuyện nói bậy.”
“Nô tài tuân chỉ!”
Thị vệ đi xuống rồi, Đông Ly Thuần lại quay đầu, nhẹ giọng dụ
dỗ nói: “Liên Nhi yên tâm, ta nhất định bắt được nô tài nói bậy đó.”
Sở Liên Nhi gật đầu, liếc nhìn Lưu Âm còn quỳ trên mặt đất,
nói: “Không liên quan Lưu Âm, để cho nàng đứng lên đi.”
Thân thể Lưu Âm co rúm lại, nghe được nàng, vội vàng lại dập
đầu: “Nương nương tha mạng, nương nương tha mạng.”
Đông Ly Thuần hừ lạnh một tiếng phất tay áo: “Đủ rồi, cút ra
ngoài cho ta.”
Nhìn Lưu Âm lăn một vòng ra sau, Sở Liên Nhi rất là tự
trách, oán giận hắn: “Không liên quan Lưu Âm, là ta kiên quyết muốn đi ra ngoài
một chút.”
Đông Ly Thuần tỉ mỉ nhìn nàng, con ngươi xinh đẹp chứa nghi
ngờ và lo sợ không yên, nhìn Sở Liên Nhi không hiểu, nàng hỏi: “Thế nào, nhìn
ta như vậy làm cái gì?”
Hắn ôm lấy nàng thật chặt, “Liên Nhi, thật xin lỗi.”
Nàng bị hắn ôm vào trong ngực, cảm thụ bất lực và run rẩy của
hắn, trong mũi đau xót, đưa tay ôm thật chặt hắn, nước mắt cũng rớt ra ngoài:
“Đông Ly Thuần, ngươi nói ta nên làm cái gì bây giờ? Ta nên làm cái gì bây giờ?”
Giải trừ chung độc, thân thể không còn có bất cứ uy hiếp gì,
nhưng, lấy hài tử vô tội làm giá đổi! Khôi phục trí nhớ rồi, chuyện cũ rõ mồn một
trước mắt cụng đè ép nàng khó chịu.
Tim giống như bị xé một lổ máu, đau không cách nào hô hấp.
“Nếu như trí nhớ tàn khốc như vậy, chung độc nhất định cần lấy
hài tử giải trừ, ta tình nguyện không cần hài tử.” Bọn họ là kẻ thù, kẻ thù
sinh tử thù hận, nhưng cố tình lại yêu nhau.
Trên người hắn vẫn là một bộ cẩm bào tuyết trắng, khí trời
biến hóa rất nhanh, đảo mắt đã rơi tuyết trên cửa sổ rồi. Nhưng trên người hắn
lại mặc áo mỏng, càng thêm khiến thân thể mỏng manh như tờ giấy.
Nàng nắm cánh tay của hắn, lại ngắt mặt, nói: “Gầy như vậy,
tại sao thay đổi gầy như vậy? Trong lòng ngươi cũng không chịu nổi, đúng
không?”
“Liên Nhi, thật xin lỗi, đều là ta không tốt!” Hắn cúi đầu,
nhẹ nhàng ôm nàng, thân thể khẽ run.
Nàng cười nhẹ, nước mắt lại như sợi châu cắt đứt từng viên
tiếp từng viên rơi xuống. “Không, người phải nói thật xin lỗi là ta.” Nếu như
ban đầu nàng không chèn ép hắn khắp nơi, hắn cũng sẽ không bị buộc đến hận
nàng, cho đến sau đó lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Trước kia hắn hận nàng như thế, muốn yêu kẻ thù, cần bao nhiêu
dũng khí a.
Hắn rất kiêu ngạo, lại yêu người có tiếng xấu như nàng, thật
là làm khó hắn. Hắn vì lập nàng làm hậu, không biết bị triều thần chỉ trích bao
nhiêu, nhưng hắn lại một chữ cũng không nói với nàng.
Nàng đã mang thai, hắn biết rõ hài tử là không thể nào sinh
ra, hắn cũng biết rõ hài tử sẽ chịu đựng đau đớn chung độc mang tới trong cơ thể
nàng, hắn là phụ thân của hài tử, trong lòng khẳng định như đao cắt nhưng hắn vẫn
gượng cười ở trước mặt nàng, hỏi thế gian, còn có loại thống khổ nào khó thừa
nhận hơn sao?
Nguyên tưởng rằng đã trải qua sóng to gió lớn rồi, hắn lấy
được giang sơn, nàng cũng có bầu, tất cả đều bước vào tương lai tốt đẹp, nhưng
chung độc vừa vặn được giải vào lúc này, chân tướng trí nhớ, hài tử mất đi, từng
sự kiện tàn khốc thống khổ theo nhau mà đến, bức nàng đến điên cuồng, tất cả
trí nhớ đều thoáng qua trong đầu, máu tanh, điên cuồng, thống khổ, tàn khốc. .
. Từng thứ một, thật ép nàng điên khùng.
Nhưng, Đông Ly Thuần bị tổn thương không thể ít hơn nàng.
Hiện tại cũng nói không ra người nào tổn thương người nào,
nàng đã mệt, tâm lực đều quá mệt mỏi, cũng vô lực so đo người nào bị thương hại
nhiều hơn, quá khứ từng bị tên ăn xin bẩn thỉu cưỡng dâm, từng khiến nàng đau
khổ một chút, nhưng nàng luôn luôn xua đuổi ý nghĩ đó khỏi người, suy nghĩ lại
trước kia bọn họ là thân phận kẻ thù, hắn làm như vậy cũng không quá đáng, cũng
nghĩ thông rồi.
Hài tử không có, nàng rất thương tâm, nhưng bởi vì hài tử giải
hết chung độc, không bao giờ chịu chung độc hành hạ nữa, cũng là một chuyện tốt,
nhưng, khi đà điểu rốt cuộc ngẩng đầu, lúc này mới thống khổ phát hiện hài tử của
bọn họ từng chịu tội cỡ nào. . . Nghĩ đến, nàng lại bắt đầu hận hắn rồi. Hận hắn
nếu như không hạ chung độc với nàng, cũng sẽ không có đủ loại chuyện xảy ra bây
giờ.
Nhưng, khi thấy thân thể càng gầy hơn của Đông Ly Thuần,
nàng lại càng thêm đau lòng, càng đau lòng hơn so với biết chân tướng, biết được
hài tử từng thê thảm chết đi.
Nàng biết, thống khổ trong lòng hắn không thể ít hơn nàng.
Nàng có thể khóc để trốn tránh tất cả thống khổ, nhưng hắn
không thể. Hắn chẳng những không thể, còn phải cùng với nàng, an ủi nàng, còn
phải mạnh mẽ chống đỡ chuyện nghị luận trên triều đình, còn phải xử lý đại sự
thiên hạ, còn phải phân thần chăm sóc nàng. . . hắn như vậy, làm sao khiến nàng
hận được?
Đối với hắn, chỉ có tràn đầy đau lòng.
Bởi vì, giữa bọn họ, từ lúc dưới tàng cây bên thành tường
Nam Lăng, đã chặt chẽ quấn lấy nhau rồi, thống khổ lớn hơn nữa, phân tranh nhiều
hơn nữa cũng không thể tách bọn họ ra.
Sự tàn nhẫn của Đông Ly Thuần, phần lớn cũng là do nàng ban
tặng, hắn thực hiện hết những thủ đoạn tàn nhẫn ở trên người nàng, đây là báo ứng
của nàng. Nàng sẽ không oán hắn, nàng xuyên qua mà đến, ở trong hoàn cảnh không
quen đất đai, ngồi lên ghế Thái Tử Phi, nhưng, muốn ngồi vững vàng sao mà khó
khăn, nhị hoàng tử tài hoa siêu tuyệt, Tam hoàng tử có hoàng hậu che hộ, lực lượng
ở trong triều hùng hậu, mẫu phi của Tứ hoàng tử rất được sủng ái, cũng có thế lực
tương đối ở trong triều. Nhưng thái tử, thật mềm yếu, thật vô năng, nàng chỉ tiếc
rèn sắt không thành thép, xem nhiều tàn khốc khi đế vương tranh bá, nàng biết,
một khi thái tử thất thế, nàng cũng sẽ gặp nạn theo, cho nên, nàng chỉ có thể
dùng năng lực đọ sức một phen.
Nàng thiết kế hãm hại, Đông Ly Thuần vốn lực lượng yếu kém
là đối tượng bị đối phó đầu tiên. Nàng thi kế hãm hại hắn, thành công khiến hắn
bị giáng chức đi Nam Lăng, làm một binh sĩ thấp, chiến đấu với Tát Ta hung
mãnh, hắn nhiều lần thắng trận, giết địch vô số, trong mỗi một chiến dịch tàn
khốc đều giữ tánh mạng trở lại, nàng lại hoảng hốt rồi, lại âm thầm phái tử sĩ
thừa dịp hắn giao chiến cùng với kẻ địch thì trộm bắn tên ở sau lưng, nguyên tưởng
rằng hắn thân trúng vài đao, bị ném bỏ trên chiến trường hoang tàn vắng vẻ thì
có thể vô tư. Nhưng mệnh hắn cứng, cư nhiên sống trở lại.
Ở trong tiệc sinh nhật của thái tử, nàng nhìn thấy hắn gầy
đi một vòng lớn, chỉ còn lại một đôi mắt to cực kỳ sáng trong nhìn nàng thì
lòng của nàng bỗng dưng rung động, hoảng sợ không nói ra được, sợ hãi khiến
nàng làm một độc kế lần nữa, tùy tiện tìm lý do, khiến hoàng đế đưa hắn đến Hoa
quốc làm con tin.
Lúc ấy, hắn mười chín tuổi. Nguyên tưởng rằng hắn đưa mắt
không quen đến Hoa quốc thì chắc chắn có đi không về, nhưng không ngờ, hai năm
sau, hắn lại mang theo một thân nhuệ khí trở về, còn lập công lớn hiển hách,
Hoa quốc đồng ý ký hiệp ước mua bán ở biên quan với Đông Ly quốc.
Khi hoàng đế tự mình cử hành lễ chúc mừng cho hắn, nàng và hắn
ngồi đối diện, nhìn đến lạnh như băng và sát ý mơ hồ trong mắt hắn thì nàng cảm
thấy tử vong cách mình thật gần.
Người ở trước khi chết sẽ bị kích phát ra tiềm năng lớn nhất,
nàng điên cuồng chỉnh hắn lần nữa, phàm là đầu độc, ám sát, giá họa. . . Tất cả
đều dùng hết, đáng tiếc, thần may mắn không còn chăm sóc nàng, rất nhanh, nàng
bị cắn trả.
Thái tử bị giết, nàng cũng bị ban chết, không oán được người
nào, cũng chỉ có thể oán mình không có mắt, nhìn lầm đồ bỏ thành đồ tốt. Càng
thêm sai lầm xem hổ dữ thành mèo bệnh.
Nhưng, thời điểm biết mình sẽ phải chết ở ngoài sáng, nàng lại
càng không cam lòng, ai không muốn sống, nàng cũng vậy, nàng ác độc sắc bén
hơn, làm tuyệt chuyện xấu cũng muốn sống, vì vậy, nàng lợi dụng Tống Hưu, thành
công để cho hắn giữ lại một cái mạng cho nàng. Nhưng nàng không ngờ tới, mặc dù
hắn giữ nàng lại, lại ngày ngày hành hạ nàng, chờ hành hạ nàng đủ rồi, mới hạ
chung độc cho nàng, khiến nàng mất đi trí nhớ trước kia. . . Sau đó, nàng bắt đầu
cuộc hành trình trả nợ trong ba năm.
Cuộc sống tính tính toán toán, quả thật, sau khi nàng tỉnh lại
ở trong phủ hoàng tử, cho tới bây giờ, đã có ba năm.
Thời gian qua thật đúng là mau, trong nháy mắt, nàng và Đông
Ly Thuần đã dây dưa ba năm. Ba năm này, bọn họ có lừa gạt, có lợi dụng, có phản
bội, nhưng, nhiều nhất vẫn là ngọt ngào.
Ở Nam Lăng, vô số lần cơ thể giao nhau, nàng yêu hắn, dưới
tàng cây trên tường thành, nàng và hắn hết sức ôm nhau, cho tới hôm nay, tâm
nàng vẫn khó khăn bình tĩnh.
Ở Tây Lăng, nàng và hắn dè đặt nhau, rồi đến sau lại ngọt
ngào dị thường —— đều là trí nhớ trân quý trong đầu nàng. Ra mưu cho hắn, cùng
nhau khắc địch thắng lợi, định ra đối phó tà giáo, một đường đánh vào kinh
thành, đoạt được giang sơn, ngồi ở trên ghế rồng thật cao, cùng hắn đưa mắt
nhìn xuống chúng sinh, nhìn thẳng hắn, cùng cười một tiếng, bọn họ mười ngón
tay đan xen, đều thấy được vui sướng và kích động từ trong mắt đối phương.
Lúc ấy, ánh mắt hắn nhìn nàng, dịu dàng như nước mùa xuân,
thời gian ngọt ngào chung đụng, lại bị trí nhớ khôi phục chân tướng thực tế
đánh tan, nghĩ đến thật đúng là không cam lòng.
Bị hắn ôm chặt một hồi, thân thể có chút cứng ngắc, nàng
không nhịn được giật giật thân thể, lại bị hắn ôm thật chặt, trong lòng nàng
run lên, nàng chỉ mặc quần áo trong bị đặt trong ngực hắn, đôi tay ôm lưng của
hắn, cảm nhận được vật liệu may mặc thật mỏng, thân thể thon gầy của hắn đều là
khớp xương, cấn mình thật là đau. Nguội lạnh trong lòng dần dần hòa tan.
“Đông Ly Thuần, con của chúng ta không còn, sau này còn có
thể mang thai nữa hay không?” Nàng hỏi.
Thân thể hắn run lên lần nữa, hắn buông nàng ra thật nhanh,
nắm bả vai của nàng, nhìn mặt bình tĩnh của nàng, đôi mắt hẹp dài đều là mừng
như điên và thận trọng.
“Liên Nhi. . . . . .” Hắn khàn giọng kêu lên.
Nàng khẽ mỉm cười với hắn, đáy mắt hơi ẩm ướt, “Mau nói cho
ta biết, sau này ta còn có thể mang thai con của ngươi hay không?”
Hắn nhìn nàng, hung hăng gật đầu, có mấy lời không cần nói,
“Có thể, ngự y nói chỉ cần điều dưỡng thật tốt, nhất định có thể.”
Nàng cười, thân thể dựa qua hắn, nhìn hắn nới rộng miệng ra,
nhẹ nhàng cười một tiếng, chủ động hôn lên môi của hắn.
“Liên Nhi. . . .” Hắn động cũng không dám động, chỉ có thể mở
con ngươi đen nhánh như trân châu đen nhìn chằm chằm nàng, lông mi thật dài khẽ
run, như bươm bướm bay.
Nàng nhìn hắn, lông mi thật dài, có một đôi con ngươi còn
sáng chói hơn trân châu, đôi con ngươi này cực kỳ xinh đẹp, người ác độc như thế,
lại có một đôi con ngươi trong sáng hơn cả bầu trời.
“Ngươi đang sợ cái gì? Sợ ta sẽ rời đi ngươi?” Nàng chằm chằm
vào tròng mắt của hắn, ánh mắt hắn lóe lên, có thật nhiều cảm xúc thoáng qua
trong tròng mắt đen sẫm.
Nàng cười khẽ: “Đông Ly Thuần, ngươi còn muốn ta không?”
Hắn không hề cử động một hồi lâu, qua một lúc lâu, mới bỗng
nhiên gật đầu.
Nàng cười khẽ, hôn lên môi của hắn lần nữa: “Cái này đúng rồi,
ngươi đã còn muốn ta, vậy chúng ta thay đổi làm mới đi.”
Thân thể hắn cứng ngắc, không thể tin nhìn nàng.
Nàng cười với hắn, nụ cười quyến rũ, như ánh mặt trời chiếu
ra khỏi mây, trong suốt bắn ra bốn phía, sáng chói làm cho người ta không dời mắt
được, “Ta quyết định, nếu kiếp này chúng ta nhất định bị yêu hận tình thù quấn
lấy, như vậy, chúng ta vẫn dây dưa đi, đến chết không rời!”
Hắn nhìn nàng, không nói gì, chẳng qua là nơi cổ họng có âm
thanh kỳ lạ.
Hồi lâu, hắn mới nói: “Được, đến chết không rời!”
Hắn cúi đầu hôn nàng, trằn trọc bú, êm ái tựa như che chở
trân bảo, nàng hôn trả lại hắn, hôn thật nhẹ nhàng, khiến tình ý vốn là tuyệt vọng
toả sáng sáng rỡ vạn trượng lần nữa!