“Thật xin lỗi.” Sở Liên Nhi lắp bắp xin lỗi, “Người ta không
phải cố ý, còn tưởng rằng chỉ là mộng.” Cho nên liền làm hết tất cả việc bình
thường không dám nói, không dám làm. Ông trời, diệt nàng đi, tại sao mỗi lần ở
trước mặt hắn, nàng luôn đần như vậy.
Đông Ly Thuần cũng không tức giận, chẳng qua là buồn cười
nhìn nàng, “Tối hôm qua Liên Nhi thật nhéo ta thảm.” Hắn chỉ vào vết nhéo trên
mặt, vết máu thật sâu, chẳng những rách da, vết thương cũng lớn, lúc ấy nàng khẳng
định dùng không ít lực.
Nhìn mặt trắng nõn tuấn mỹ chi chít các vết máu không hợp
nhau, Sở Liên Nhi cúi đầu thấp hơn, hai tay vô ý thức níu lấy tay áo hắn, nhỏ
giọng mà nói: “Thật xin lỗi —— bất quá, đều tại ngươi không tốt, ta chỉ cho là
nằm mơ, nhưng tại sao ngươi còn phải mặc ta nhéo? Bị nhéo thành như vậy là
ngươi tự tìm.” Nàng kiên quyết không thừa nhận tảng băng nguội lạnh sắp bị công
phá, bị mặt trời chưng, đã từ từ hòa tan thành một bãi nước xuân,
Đông Ly Thuần bật cười: “Liên Nhi, nhéo ta thành như vậy,
ngươi có thể tha thứ ta chứ?”
“Tha thứ?” Nàng cứng lưỡi trừng hắn, giọng nói giễu cợt: “Nhị
điện hạ cao cao tại thượng làm cái gì đều là đúng, không tồn tại cái gì tha thứ
hay không.” Hắn lập tức chính là hoàng đế rồi, quân lâm thiên hạ, hoàng quyền
chí thượng, ai dám nói hắn là sai? Coi như giết người, cũng là người kia đáng
chết.
“Liên Nhi.” Đông Ly Thuần véo nhẹ cái mũi của nàng, cười
nói: “Là ai nói rằng rõ ràng ghét ta, rồi lại yêu thích ta.”
Sở Liên Nhi nháy mắt mấy cái: “Không biết.” Chẳng lẽ trong mộng,
nàng cái gì cũng nói hết ra rồi? Ông trời, mau tới một cái sấm sét đánh chết
nàng đi.
Hắn bất đắc dĩ nhìn nàng, nhẹ nhàng thở dài, “Liên Nhi, ta
thích ngươi.”
Miệng há hốc, nàng cho là mình nghe lầm, ngơ ngác ngắm nhìn
hắn, nửa ngày vẫn không nhúc nhích làm, mở mắt hạnh nhìn chằm chằm hắn.
Đông Ly Thuần nhìn nàng ngốc lăng, trong lòng thấp thỏm, lại
lặp lại: “Liên Nhi, ta thích ngươi, còn ngươi?”
Lần này Sở Liên Nhi có phản ứng, nàng vỗ vỗ gò má của mình,
không cảm giác được đau đớn, tự lẩm bẩm: “Thì ra là ta còn chưa có tỉnh ngủ.”
Sau đó, nàng nhắm hai mắt lại.
“Liên Nhi.” Đông Ly Thuần vừa bực mình vừa buồn cười, nhẹ
nhàng vỗ gương mặt của nàng: “Sẽ đau, ngươi không có nằm mơ.”
Thông suốt mở mắt ra, Sở Liên Nhi chợt bắt áo hắn, “Ngươi thật
sự là Đông Ly Thuần? eKhông phải là giả mạo?”
Hắn gật đầu, thanh âm nhẹ nhàng: “Hàng thật giá thật, Liên
eNhi. Không tin, ngươi có thể tự kiểm tra.” Không đợi enàng phản ứng, hắn hôn
lên môi của nàng.
Sở Liên Nhi vẫn ekhông có phản ứng kịp, đầu hỗn loạn thành một
mảnh, lại ebị vặn thành bánh equai chèo, thế nào cũng dắt không thẳng, chỉ có
thể engơ ngác engây ngốc nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại trước mắt, nhìn lông
mi thật edài của hắn chớp nhanh, ở tầm mắt thành hai hàng bóng dày, nàng phát
hiện, hắn thật hoàn mỹ, coi như khoảng cách gần như vậy nhìn hắn, cũng không có
phát hiện trên mặt hắn có bất kỳ tỳ vết nào, dĩ nhiên, da nam nhân không thể so
sánh với nữ nhân, nhưng so với nam nhân khác, da Đông Ly Thuần coi như là tốt,
trắng nõn không có một chút xíu tỳ vết nào không nói, còn tuấn mỹ không thể
tin. Mũi của hắn cũng rất đẹp, người ta nói gương mặt ngũ quan khó khăn sinh ra
nhất đúng là lỗ mũi, hắn lại rất hẳng, nối thẳng tâm, chóp mũi không khom, cũng
không nhếch lên, miễn đi tín hiệu âm hiểm và bại gia, nhưng, nhưng hắn lại là
tiêu chuẩn của một tên phá của. Rõ ràng trong ví không có bạc, vẫn cung nàng
như thiên kim tiểu thư, đáng đời lao tâm lao lực đi lấy bạc thưởng.
“Um!” Cảm giác đôi môi bị hắn cắn, nàng trừng trừng mắt hạnh,
Đông Ly Thuần nhẹ nhàng buông nàng ra, giọng nói có chút không vui: “Nhắm mắt lại.”
Lời của hắn nhẹ nhàng, mềm mại, như lông vũ ấm áp phất qua,
mềm nhũn vang ở buồng tim, Sở Liên Nhi nghe lời khép mắt, cảm giác đôi môi của
hắn đè lại, ấm áp, mang theo hương cỏ xanh quen thuộc, đầu lưỡi của hắn vểnh
lên mở hàm răng nàng, dò vào trong miệng nàng, hôn vào sâu trong nội tâm của
nàng.
Bỗng dưng, nàng lập tức đẩy hắn ra, nghênh hướng con ngươi
không hiểu lại chán nản của hắn, nàng cúi đầu, nhìn làn váy mình, nhỏ giọng
nói: “Ta đói bụng rồi.” Hợp với tình hình, bụng của nàng phát ra tiếng vang cô
lỗ.
Đông Ly Thuần ngạc nhiên, nhìn chằm chằm mặt đỏ bừng của
nàng, vừa bực mình vừa buồn cười, hắn nâng cằm của nàng, ngắm vào hai tròng mắt
của nàng, thanh âm êm dịu, lại mang theo tà mị không thể kháng cự: “Hôm nay
Liên Nhi chưa ăn cơm?”
“Ăn, nhưng bây giờ đói bụng rồi.” Nàng đáp. Đông Ly Thuần lập
tức đứng dậy, cất giọng nói: “Xuân Hồng!”
Xuân Hồng không biết từ nơi nào chui ra, giòn giã đứng ở bên
cạnh Sở Liên Nhi, cúi người với Đông Ly Thuần, “Chủ tử có gì phân phó?”
“Liên Nhi đói bụng, ngươi đi phòng bếp truyền lệnh!”
“Dạ!” Xuân Hồng nhìn Sở Liên Nhi một cái, mím môi cười nói:
“Tiểu thư rốt cục có khẩu vị.”
Sở Liên Nhi cười hai tiếng, nàng phát hiện Xuân Hồng nha đầu
này thật không đơn giản, giống như là con giun trong bụng nàng, trong lòng nàng
suy nghĩ cái gì, nàng đều rõ ràng.
Bất quá, thật may là nàng còn biết chừng mực, sẽ không tố
cáo Đông Ly Thuần, đại hạnh trong bất hạnh (may mắn trong xui xẻo).
Đông Ly Thuần nhìn nàng, mắt hẹp híp nhẹ, thanh âm nhẹ
nhàng: “Ta nghe Xuân Hồng nói, ngươi không hài lòng món ăn đầu bếp làm.”
Sở Liên Nhi căm tức, thì ra Xuân Hồng vẫn làm gian tế.
“Liên Nhi, ta đổi đầu bếp đi có được hay không?”
“Không tốt!” Nàng bật thốt lên, đón thần sắc cười như không
cười của hắn, mặt lại bốc cháy, nàng giải thích: “Món ăn đầu bếp làm ăn thật
ngon, thật, ta rất thích.” Món ăn đầu bếp kia làm quả thật ngon miệng, vừa dinh
dưỡng vừa ngon, không có đạo lý bởi vì mình mà đổi đi.
Đông Ly Thuần cười giống như hồ ly: “Nhưng hôm nay Liên nhi
ăn không ngon.”
“Đó là bởi vì, bởi vì. . . Lúc ấy ta còn chưa có đói.” Nàng
lắp bắp giải thích.
Đông Ly Thuần khẽ mỉm cười, ánh mặt trời qua giữa trưa so với
mắt đen của hắn cũng thất sắc không ít, “Lại không thành thật. Ngươi đang lo lắng
thương thế của ta, cho nên nuốt cơm không trôi, đúng không?”
Đỏ ửng thật vất vả mới rút đi lại leo lên hai gò má, Sở Liên
Nhi sưng mặt lên, tức giận nói: “Nói bậy, ta mới không phải lo lắng thương thế
của ngươi. Người ta chẳng qua là lúc đó không có khẩu vị chứ sao.”
“Một lát nói không có khẩu vị, một lát nói bụng còn không có
đói, rốt cuộc đâu mới là thật?”
Sở Liên Nhi âm thầm nghiến răng, nam nhân thối được tiện nghi
còn khoe mẽ này. Nàng thấy hắn cười giống như hồ ly thực hiện được âm mưu, hung
hăng nhéo hông của hắn, hận hận nói: “Cái gì cũng làm cho ngươi biết, ta còn
nói gì? Ngươi nói phải, chính là phải!”
“Ai yêu!” Hắn vội vàng bắt được tay nhỏ bé của nàng, cười
làm lành: “Tốt lắm tốt lắm, là ta không tốt, ta không nên ép ngươi thừa nhận là
lo lắng ta mới nuốt cơm không trôi. . . .”
“Ngươi còn nói!” Sở Liên Nhi làm bộ nhéo bờ môi của hắn, lại
bị hắn bắt được hai tay, đôi môi bị hắn chộp lấy.
“Oanh!” Thân thể như bắt lửa, lập tức nổ tung, đầu lại không
nghe sai khiến, choáng váng trầm trầm, nàng chỉ biết, nụ hôn của hắn rất đẹp,
xinh đẹp không thể tin, giống như có ma lực, mang theo nàng bồng bềnh ở chỗ sâu
tận trời, ý thức dần dần Hỗn Độn, nàng lúc này, đã không thể suy tư, chỉ có thể
vòng quanh cổ của hắn, đem thân thể mềm mại dán lồng ngực của hắn, thừa nhận
hôn và chộp lấy của hắn nhiều hơn.
Đông Ly Thuần hôn rất dùng sức, dốc hết khí lực toàn thân, Sở
Liên Nhi thở gấp liên tiếp mềm ở trong lòng hắn, mị nhãn như tơ, gương mặt hồng
hào, đôi môi bị hôn qua có chút sưng đỏ, như anh đào thành thục, tươi ướt át, đầy
đặn mà hấp dẫn, hai cánh môi đỏ tươi khẽ nhếch, giống như đang chờ người hái.
“Liên Nhi.” Bộ dạng kiều diễm mị lực này của nàng, chọc Đông
Ly Thuần đỏ bừng gương mặt tuấn tú, thanh âm hắn khàn khàn thì thầm, đôi môi đầy
đặn khêu gợi lại đè lên môi đỏ bừng của nàng.
“Um. . . .” Sở Liên Nhi chủ động nghênh hướng hắn, chủ động
mở môi đỏ mọng, đưa đầu lưỡi ra, chủ động dây dưa với hắn, cảm giác sảng khoái
tê tê liên tục đánh thẳng tứ chi bách hài, nàng yêu kiều hổn hển té ở trong ngực
hắn, không biết là bị hôn mềm nhũn hay là bị đói hữu khí vô lực.
Bỗng dưng, bên tai nghe được một thanh âm hết sức đè nén:
“Chủ tử, nô tỳ bưng tới cánh gà trộn rau thúy ngọc tiểu thư thích ăn nhất, và
bánh gạo mứt hoa quả thơm Nam Sơn, cách thời gian bữa tối còn sớm, phòng bếp
cũng chỉ còn lại có những thứ này.”
Hai gò má Sở Liên Nhi như bắt lửa, đẩy Đông Ly Thuần ra thật
nhanh, luống cuống tay chân đứng dậy, nhưng không ngờ bị vướng váy, lập tức muốn
ngã xuống đất, thật may là Đông Ly Thuần kịp thời vịn nàng.
“Xem ra Liên Nhi thật đói bụng.” Đông Ly Thuần cười tủm tỉm
đỡ nàng đứng vững, nói nhỏ ở bên tai nàng: “Chờ ngươi ăn no, thì có khí lực phục
dịch ta.”
Mặt Sở Liên Nhi đỏ bừng, người này, bộ dáng nhìn như đứng đắn,
nhưng trong xương cũng là một con sói mười đủ mười.
. . . . . . . . . . .
Sở Liên Nhi ăn cơm thật chậm, nàng vừa ăn, vừa liếc trộm
Đông Ly Thuần ngồi ở bên cạnh, phát hiện hắn ăn một cái lại một cái bánh gạo,
không khỏi hỏi: “Ngươi cũng đói bụng?”
Đông Ly Thuần đem thức ăn trong miệng nuốt xuống, mới trả lời:
“Trước bổ sung chút thức ăn, tránh cho lát nữa không còn khí lực.”
Sở Liên Nhi nhất thời nghe không hiểu, hỏi: “Không có khoa
trương như vậy chứ, ngươi còn không có làm cái gì.” Chẳng lẽ hắn còn có thể đi
học nông dân vừa khiêng vừa gánh hay sao?
Nàng phát hiện bộ dáng hết sức nén cười của Xuân Hồng, và nụ
cười xấu xa bên môi Đông Ly Thuần, không khỏi bừng tỉnh hiểu ra, ngay sau đó đỏ
bừng mặt, khẽ gắt một hơi: “Đáng ghét chết đi, không có nghiêm chỉnh.”
Bất kể cơm ăn chậm cỡ nào, nhưng Sở Liên Nhi cũng không
tránh được kết quả bị Đông Ly Thuần hóa giải vào bụng. Mới vừa để đũa xuống,
Xuân Hồng liền thu thập bàn ăn đi ra ngoài, Đông Ly Thuần nóng lòng không kịp đợi
kéo qua hông của nàng, hôn môi của nàng.
“Từ từ, chờ một chút.” Sở Liên Nhi cố gắng ra sức né tránh
môi của hắn, “Người ta mới ăn no bụng, không thích hợp vận động kịch liệt.” Sẽ
không tốt với bao tử.
“Động tác của ta sẽ rất nhẹ.”
“Nhưng, ít nhất phải đợi đến buổi tối. . .” Hiện tại cách buổi
tối còn có một đoạn thời gian.
Nhưng Đông Ly Thuần mới bất kể những thứ này, hắn nắm cả
thân thể của nàng thật chặt, ôm ở trước ngực thật chặt, vừa hôn vừa nói: “Liên
Nhi, ta đã đợi không kịp.”
Sở Liên Nhi cảm giác được hắn thở hổn hển, biết hắn quả thật
nhịn khổ cực, vì vậy liền ỡm ờ mặc hắn đi.
Thấy nàng không phản kháng nữa, Đtay ông Cách Thuần không do
dự nữa, càng thêm cuồng dã hôn nàng, nàng cũng nhiệt tình đáp lại hắn. Bốn cánh
môi dính sát hợp chung một chỗ, hấp thụ lấy ngọt ngào của đối phương.
Bỗng dưng, bên tai nghe được tiếng xé rách y phục, cảm thấy
thân thể chợt lạnh, hơi kéo một tia lý trí, Sở Liên hơi cúi đầu, phát hiện y phục
gấm thêu hoa bách hợp của mình đã bị hắn kéo, vật liệu may mặc nhẹ nhàng mềm mại,
chịu không được lực đạo của hắn. Đã từ vai vỡ vụn ra, lộ ra toàn bộ vai và tảng
lớn da thịt trước ngực.
“Ngươi thật thô lỗ.” Nàng trố mắt oán hận, bộ y phục này lúc
đầu cũng trị giá chừng mười lượng bạc, cứ như vậy báo hỏng rồi, thật là lãng
phí.
Đông Ly Thuần cong môi cười một tiếng, khẽ động môi, quyến
rũ mà hấp dẫn, “Liên Nhi không thích ta thô lỗ?”
Nàng lườm hắn một cái, hiểu hắn chỉ là cái gì, nàng thích
khoái cảm hắn mang đến khi tung hoành ngang dọc trên người mình, vui thích cực
độ như thiên đường đó, chỉ có hắn có thể cho nàng, nàng thích sức nặng và lực
lượng của hắn, nàng càng thích tốc độ của hắn, Đông Ly Thuần cũng biết điểm
này, nhưng tình yêu nha, mọi người ngầm hiểu lẫn nhau, chỉ có thể hiểu không thể
nói, nếu như nói ra ngoài, đó chính là trần truồng xấu hổ.
Nàng không nói lời nào, Đông Ly Thuần cũng không miễn cưỡng
nàng, hướng nàng nâng lên nụ cười đẹp mắt, tiếp tục cởi y phục của nàng, mùa hè
nóng bức, chỉ mặc áo thật mỏng, bên trong chỉ có một áo lót phấn hồng mỏng thêu
chim đùa hoa đầu cành, tay của hắn du lãm lưng trắng của nàng, cởi ra dây đỏ của
áo lót, chướng ngại duy nhất che bộ ngực của Sở Liên Nhi giải trừ, lộ ra hai ngọn
nụi trắng non mềm, hai luồng lơ lửng ở trước mặt han71, run rẩy không ngừng,
như hai quả dâu tây thấu người.
“Liên Nhi. . . .” Nhìn cảnh đẹp trước mắt, Đông Ly Thuần thì
thầm, cúi đầu hôn nụ hoa trước ngực nàng, trằn trọc bú, Sở Liên Nhi kìm lòng
không được khom người, môi xinh đẹp đỏ mọng bật ra rên rỉ, rồi lại cắn chặt môi
dưới, nàng muốn đẩy hắn ra, rồi lại không muốn kết thúc hành hạ vừa ngọt ngào vừa
thống khổ này.
Bỗng dưng, thân thể chợt nhẹ, nàng đã bị Đông Ly Thuần ôm
ngang lên, đi vào phòng. Biết kế tiếp sẽ xảy ra cái gì, Sở Liên Nhi vừa xấu hổ
e sợ vừa mong đợi, nàng nhìn mặt trời rực rỡ sáng lắc lư còn treo ở trên trời,
đây là ban ngày. Nàng đã cùng hắn lăn qua lăn lại không thể ra sức ở trên giường,
đợi lát nữa đám người Xuân Hồng đi vào, nhìn thấy hắn cùng với nàng cái đó. . .
Thật là mắc cỡ chết người.
“Liên Nhi, đang suy nghĩ gì?” Phục hồi tinh thần lại, đã
phát hiện mình bị đặt ngang ở trên giường, Đông Ly Thuần đã lấn người đè lên,
thân thể thon dài của hắn đè ở trên thân thể mềm mại của nàng, cảm giác cả người
tràn đầy trướng trướng bổ sung.
Nàng muốn đẩy hắn, rồi lại mê luyến phần ngọt ngào đã lâu
này, lại đem hai tay vòng lên cổ của hắn, thừa nhận trọng lượng của hắn.
Phát giác nàng chủ động, Đông Ly Thuần cong mắt, hai tròng mắt
sáng như sao, con ngươi đen như bảo thạch, theo bươm bướm lướt nước, tùy ý một
tung tóe, kích ra mực văng khắp noi8.
Hắn cúi đầu, hôn lên môi đã sớm sưng đỏ của nàng, môi của
nàng rất mềm rất đẹp, khiến cho hắn vĩnh viễn cũng hôn không đủ.
“Không muốn!” Sở Liên Nhi suy yếu ngăn cản, nàng đỏ mặt,
không dám nhìn hắn đã cởi hơn phân nửa áo da, “Ban ngày mà. . . .”
“Ban ngày thì thế nào, Liên Nhi?” Đông Ly Thuần chống lên nửa
người trên, nửa người dưới lại dán sát hết sức chặt với thân thể của nàng, nàng
cảm giác được giữa hai chân có một cây gậy sắt một cây vừa thô chỉa vào, trên mặt
nóng rát sắp bốc khói.
“Biết, sẽ có người .” Nàng ha ha nói, mặt trái xoan xinh xắn
mặt đỏ hết, xinh đẹp như ánh nắng chiều, thật yêu bộ dáng ngượng ngùng này của
nàng, Đông Ly Thuần lại không nhịn được cúi đầu hôn mặt của nàng, từ mặt mày đến
chóp mũi, rồi đến đôi môi, một đường khẽ hôn, cuối cùng dừng ở trên cổ của
nàng, dùng sức bú.
“A. . . . Hít vào khẩu khí, động mạch nơi cổ bị hắn mút, một
dòng khí nóng tê dại nhất thời lan khắp toàn thân, không nhịn được thét chói
tai ra tiếng, hai tay cào lưng của hắn.
Nhìn nàng mềm mại lại xinh đẹp, da thịt đã bị tình dục nhuộm
đỏ bừng, áo rách không chịu nổi bị tuột đến dưới vai thơm, nụ hoa trắng non mềm
run rẩy, đứng thẳng, lung la lung lay trước ngực, như anh đào hoạt động, một bộ
hình ảnh sắp bị tàn phá . Cũng nhịn không được nữa, hắn loạn xạ ngăn trói buộc ở
hạ thân nàng, nhấc mông béo mập của nàng lên, hung hăng tiến vào thân thể của
nàng, đâm xuyên nàng.
“A. . . .” Không kìm hãm được khẽ rên một tiếng, cảm giác
thân thể trống không bị lắp tràn đầy, Sở Liên Nhi vịn vai hắn, lâm vào tình dục
hành hạ, cũng không quản được đây là ban ngày nữa, đợi lát nữa có người đi vào,
nàng cũng không quan tâm sẽ bị đám người Xuân Hồng nhạo báng, càng không quan
tâm được tất cả thống khổ người đàn ông này mang cho nàng, nàng giờ phút này,
chỉ có thể leo lên vai của hắn, mở ra hai chân, đón cái đụng cuồng liệt mà hung
mãnh của hắn, như thuyền lá lái ở sóng biển lớn, bị gió mạnh thổi sang giữa
không trung, lại bị hung hăng bỏ xuống, dục vọng đang hừng hực thiêu đốt, trong
không khí tràn ngập mùi dâm.
Móc bạc rèm vàng, gấm la màn trướng, xuân ý đang nồng.