Cùng Múa Với Sói

Chương 42: Q.1 - Chương 42: Tự do




Ngoài cửa sổ bắn vào vài ánh mặt trời, ánh sáng chiếu lên cẩm bào trắng noãn của Đông Ly Thuần, khuôn mặt tuấn tú giống như được khắc tỉ mỉ, bị độ một tầng ánh vàng. Hắn nhìn Sở Liên Nhi, thần thái của nàng cực kỳ phong phú, lúc buồn lúc vui, khi giận khi cười, giờ phút này nàng, nhìn như giương nanh múa vuốt, nhe răng mạnh miệng, kì thực phô trương thanh thế. Giống như mứt hoa quả thượng đẳng, dần dần tan vào nội tâm đạm mạc, bắt đầu tan chảy, biến thành nhỏ vụn mà ấm áp.

Sở Liên Nhi len lén liếc thần sắc nhìn không ra hỉ nộ của hắn, tiếng nói nho nhỏ: “Trộm trong phòng ngươi.”

Đông Ly Thuần bỗng dưng giương lên hai tay, Sở Liên Nhi tranh thủ thời gian ôm đầu, kêu lên: “Không phải có câu nói thẳng thắn khoan dung kháng cự nghiêm khắc sao? Ta thành thật trả lời rồi, ngươi có thể nào còn muốn đánh ta?”

Khóe miệng Đông Ly Thuần run rẩy một hồi, bất quá, tay ngược lại buông xuống, Sở Liên Nhi nhả ra khí, Hoàng Duẫn Phong bên cạnh xót xa nói: “Thật to gan, đồ của chủ tử cũng dám trộm.”

Sở Liên Nhi tranh thủ thời gian nói: “Nếu như không ăn trộm, ngươi liền phạm phải tội lớn.”

“Tội lớn gì?”

Sở Liên Nhi tranh thủ thời gian nói: “Nếu như ta không có mặc da trâu, nói không chừng sớm đã bị các ngươi đánh chết, nếu như ta không có mặc da trâu, sớm đã bị một cước của ác nô kia đá chết rồi, nếu như ta chết đi, các ngươi liền phạm phải tội lớn giết người. Nếu như ta chết đi, ngươi sẽ không gặp được ta mỹ lệ vô cùng. Nếu như ta chết đi, hắc hắc, tổn thất của ngươi sẽ càng thêm thảm trọng.”

Môi Hoàng Duẫn Phong cũng bắt đầu run rẩy, thật lâu đều nói không ra lời. Liễu Nhất Thanh tranh thủ thời gian nhảy ra quát: “Đều là nói bậy. Chủ tử thật hận ngươi, hận không thể kéo gân của ngươi lột da của ngươi, ngươi chết, chủ tử sẽ càng thêm vui vẻ.”

Sở Liên Nhi nhảy dựng lên, vươn tay ra, xoa xoa lồng ngực Đông Ly Thuần: “Ai da, ngươi người này sao thích mang thù như vậy, trước kia ta hại ngươi, nhưng bây giờ ngươi còn sống chứ sao. Hơn nữa, hiện tại ta cũng bị ngươi hại cực kỳ thảm a? Hiện tại ta không nhà để về, lại mất đi phu quân, còn hại ta muốn sống không được, muốn chết không xong, ngươi còn muốn như thế nào nữa? Ngươi người này sao không có độ lượng, bụng dạ hẹp hòi như vậy, người ta nói, trong bụng Tể tướng có thể chống thuyền, ngươi đường đường nhị hoàng tử, nghĩ thoáng một chút, bụng lớn một chút, cũng sẽ không thiếu khối thịt.”

Trên trán Đông Ly Thuần bạo động gân xanh, Sở Liên Nhi lại càng hoảng sợ, “Ai da, sao ngươi còn tức giận a, số lần tức giận nhiều hơn, già nhanh hơn. Diện mạo ngươi anh tuấn như vậy, trên mặt nhiều nếp nhăn hơn, sẽ không anh tuấn nữa”

“Liễu Nhất Thanh!” Hắn bỗng dưng hét lớn một tiếng.

. . . . . . .

Khuôn mặt Đông Ly Thuần trắng bệch trừng mắt đứng đấy, sắc mặt xanh lét tím ngắt, xem ra tức giận không nhẹ. Vừa nghe hắn gọi Liễu Nhất Thanh, Sở Liên Nhi sợ tới mức giật mình một cái, lúc này khiến hắn tức thành như vậy, không chết cũng lột da, tranh thủ thời gian kêu lên: “Ngươi muốn giết ta? Ngàn vạn không cần, ngươi đã đáp ứng của ta, thả ta tự do.”

Đông Ly Thuần còn chưa mở miệng, Hoàng Duẫn Phong đã giành nói: “Giết ngươi cũng là cho ngươi tự do.”

Sở Liên Nhi vỗ ngực một cái, nhìn con ngươi lộ ra sát khí của hẵn, lại liếc mắt Liễu Nhất Thanh đang làm động tác “Chỉ cần chủ tử vừa hạ lệnh liền lập tức giết nàng không cần hỏi”, nàng cố gắng làm sáng tỏ đầu sợ tới mức như nhũn ra, lấy lại bình tĩnh, nói: “Ngươi không phải mới vừa nói muốn bán ta vào giáo ti phường đi sao? Đem ta bán ngược lại có thể có một bút bạc, nếu như giết ta, cả một xu cũng không có, còn phải tiêu pha đem ta mai táng, thật không có lời a.” Tục ngữ nói, chết tử tế không bằng sống, bị bán vào giáo ti phường làm kỹ nữ, tổng lưu lại một cái mạng. Bằng bản lãnh của nàng, tú bà sắc quỷ trong giáo ti phường cũng không thể làm gì nàng.

“Hơn nữa, nhị hoàng tử đã đáp ứng ta, muốn khôi phục thân tự do của ta, hiện tại lật lọng, ta xuống Địa Ngục cũng sẽ khinh bỉ các ngươi.”

Đông Ly Thuần không nói gì, chỉ thật sâu nhìn qua nàng, ánh mắt chớp động lên ánh sáng đẹp mặt, như ngôi sao sáng chói, “Yên tâm đi, ta nói chuyện luôn luôn chắc chắn. Ngày mai, ngươi có thể rời phủ.”

“Chủ tử. . . .” Hai tiếng kinh hô đồng thời vang lên.

Đông Ly Thuần liếc bọn họ, thanh âm đạm mạc: “Nhanh như vậy liền quên nhiệm vụ ta đưa cho các ngươi vừa rồi?”

Một câu, đuổi hai người xong, lúc này Sở Liên Nhi mới nhẹ nhàng thở ra, chỉ sợ Đông Ly Thuần tai mềm, bị bọn họ tẩy não.

. . . . . . . . . .

Ba ngày sau, Sở Liên Nhi mang theo hành lý sớm đã đóng gói tốt, rời đi phủ nhị hoàng tử, nguyên bản nàng vui vẻ đến thậm chí ngủ cũng không ngon, sắp khôi phục thân tự do rồi, khỏi phải nói cao hứng biết bao nhiêu.

Nhưng buồn bực chính là! Nàng ở phủ hoàng tử cũng không có duyên với ai, lúc này rời khỏi, lại không có người để đưa tiễn, chỉ có một nha hoàn mặc áo xanh đưa nàng đến cạnh cửa.

“Cám ơn ngươi có thể đến tiễn ta.” Một đường không nói chuyện, khi hai người cùng nhau đi đến thềm trước cửa lớn, lúc này Sở Liên Nhi mới nghỉ chân, cười cười với người nha hoàn lạ mặt này, trong nội tâm có chút xấu hổ, nàng cả người ta họ gì tên gì cũng không biết, nói không ra tên của ngươi ta! Người ta lại chủ động tiễn nàng, cảm động không nói ra được. Nhưng lại gọi không ra tên của người ta, nghĩ đến thực thấy ngại.

Nha hoàn áo xanh tướng mạo thanh tú nhìn nàng cười cười: “Mọi người rốt cuộc chủ tớ một hồi, Liên Nhi, ngươi đi chuyến này, chỉ sợ ngươi và ta không có ngày gặp lại, ngươi phải bảo trọng.”

“Ừ, ta sẽ . . . Ách, xem trí nhớ của ta, ở trong phủ hoàng tử lâu như vậy, cư nhiên còn không biết tên của muội muội ngươi.” Sở Liên Nhi ngại ngùng cười cười: “Muội muội là vừa vào phủ hoàng tử sao, trước kia sao ta chưa từng gặp ngươi?” Nàng ở phủ hoàng tử cũng bốn năm tháng, đại đa số nha hoàn cũng đã gặp rồi, nhưng hôm nay chẳng biết tại sao, trong phủ đột nhiên nhiều hơn rất nhiều nha hoàn lạ mặt, cả chúng nha hoàn Bích Nguyệt hiên cũng thay đổi mấy lần, hại nàng một người đều không nhận ra.

Nha hoàn ngạc nhiên trừng lớn mắt, không thể tin kêu lên: “Liên Nhi, ngươi, đầu ngươi không phải hỏng rồi chứ, thậm chí ngay cả ta cũng không nhận ra rồi? Ta là Hồng Nhi a.”

“Hồng Nhi?” Sở Liên Nhi kinh hãi, “Sao ngươi có thể là Hồng Nhi? Ngươi, ngươi lại là Hồng Nhi? Cái này, sao ta giống như chưa thấy qua ngươi “Cái này, đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Nàng càng nói càng hồ đồ, rốt cục phát hiện chỗ không đúng.

Hôm nay nàng vừa xuống giường, liền cảm giác người trong phủ hoàng tử, mỗi người đều biết nàng, nhưng nàng lại một người cũng không nhận ra, nàng nguyên còn tưởng rằng trong phủ hoàng tử thay đổi một đám hạ nhân, không thể tưởng được. . . .

Hồng Nhi nhìn thần sắc của nàng, vẻ mặt nghi hoặc: “Liên Nhi, ngươi thật sự không nhớ rõ ta?”

Hung hăng gật đầu, “Hồng Nhi, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Vì cái gì đầu óc ta nhớ có ngươi, nhưng vì cái gì cảm thấy mặt ngươi xa lạ? Ta, ta hoàn toàn không nhận ra ngươi. . . .”

Hồng Nhi nghĩ nghĩ, đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra gật đầu, cắt đứt lời của nàng: “Cái này đúng rồi, Liên Nhi, ngươi còn nhớ nhị hoàng tử hạ chung độc trong cơ thể ngươi không?”

“Ừ, nhớ.”

“Bây giờ trong đầu người còn nhớ bất luận cái gì xảy ra trong phủ hoàng tử, nhưng lại không nhớ nổi những người từng gặp, nói rõ, chung độc đã giải trừ.”

“Giải trừ?” Sở Liên Nhi ngẩn ngơ, rốt cục nhớ tới tối hôm qua nàng chạy đi tìm Đông Ly Thuần, muốn hắn thay nàng giải trừ chung độc, Đông Ly Thuần từ bên ngoài trở về, thần sắc đạm mạc trả lời nàng buổi sáng ngày mai chung độc sẽ tự giải trừ. Nàng nguyên lai tưởng rằng hắn chỉ là đang gạt nàng, bởi vì, sáng sớm hôm nay, nàng rời giường, bốn phía tìm bóng người Đông Ly Thuần, nhưng không ngờ bị nha hoàn trả lời, Đông Ly Thuần đã rời phủ.

Hỏi tin tức của hắn, đáp án dĩ nhiên là Tây Lăng.

. . . . . . . .

Sở Liên Nhi cười lạnh trong nội tâm, nàng vẫn còn nhớ ba ngày trước, đáp án nàng nghe lén ở thư phòng cũng không phải là cái này. Đông Ly Thuần tuyên bố với bên ngoài là đi Tây Lăng, nhưng thật ra là đi Đông Lăng a.

Hừ, yêu nam đáng giận.

Nhưng, nàng tuyệt đối không nghĩ tới, chung độc thật sự giải.

“Đúng, giải trừ, Liên Nhi, từ giờ trở đi, ngươi chính là thân tự do.” Hồng Nhi nhìn nàng vẻ mặt kinh hỉ, thần sắc nhưng có chút cổ quái, mà Sở Liên Nhi đắm chìm trong cao hứng cũng không phát giác. “Liên Nhi tỷ, có câu ta không thể không nói với ngươi, tuy ngươi khôi phục thân tự do, nhị hoàng tử cũng đáp ứng bỏ qua ngươi, thay ngươi giải trừ chung độc trong cơ thể, nhưng, trước kia ngươi là thân phận Thái Tử Phi, chỉ cần ra cánh cửa này, có thể sẽ mang đến phiền toái cho ngươi, ngươi cũng phải cẩn thận mới được.” Hồng Nhi thấy biểu lộ không cho là đúng của nàng, bỏ thêm câu: “Biết rõ Tam hoàng tử và tứ Hoàng Tử chứ? Bọn họ đối với ngươi cũng là hận thấu xương, hơn nữa, tuy trước mắt thế lực của bọn họ so ra kém nhị hoàng tử, nhưng muốn đối phó không hề có bối cảnh như ngươi, đơn giản giống như giết chết một con kiến. . .”

“Ta đây nên làm cái gì bây giờ?” Sở Liên Nhi trầm mặt, ai không sợ chết, nàng Sở Liên Nhi cũng không phải hảo hán, cũng là sợ chết. Thật vất vả bảo vệ một cái mạng, không sống đủ, sao lại nâng lên tâm kết trong mấy tháng này nữa?

“Cái này, nếu như ngươi không chê, ta có thể giúp ngươi, ta có một biểu ca bà con xa, hắn làm việc dưới trướng nhị hoàng tử, ngươi không ngại đi theo bên cạnh hắn. Có hắn chiếu ứng ngươi, tin tưởng không có nguy hiểm.”

“Ta van ngươi, ta thật vất vả thoát ly khống chế của Đông Ly Thuần, ngươi còn muốn để cho ta dê vào miệng cọp a?” Vừa nghe nói chỗ dựa của nàng làm việc dưới trướng Đông Ly Thuần, đánh chết nàng cũng không nguyện ý.

Hồng Nhi cười cười: “Không sao, ca ca của ta thật lợi hại, tuy trên danh nghĩa hắn là thuộc hạ của nhị hoàng tử, kỳ thật thân phận rất siêu nhiên. Hắn chuyên môn làm việc bí mật thay chủ tử, ở bên cạnh nhị hoàng tử rất có phân lượng nói chuyện. Nhưng hắn và nhị hoàng tử cũng không thường gặp, cho dù ngươi ở bên cạnh hắn, nhị hoàng tử cũng sẽ không hỏi đến, cái này ngươi có thể yên tâm.”

Nghe ra, người ca ca này của Hồng Nhi còn rất lợi hại, nhưng, có một ca ca lợi hại như vậy, nàng thân là muội muội vì sao không dính lây ánh sáng chứ, lại chỉ làm nha hoàn hạ đẳng ở phủ hoàng tử?

Sở Liên Nhi mang trên mặt dấu chấm hỏi! Dẫn đến Hồng Nhi nhẹ nhàng cười nhẹ: “Kỳ thật, ta cũng là thay nhị hoàng tử làm việc , chỉ có điều, không có cho ngươi biết rõ mà thôi.”

Giật mình gật đầu, Sở Liên Nhi không nói thêm gì nữa, nàng đã nói mà, người trong phủ hoàng tử, ngay cả đại bé quét dọn nhà xí! Đều có thân phận khác, huống chi, Hồng Nhi tướng mạo thanh tú?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.