Cùng Nam Chính Ngọt Văn Yêu Đương

Chương 136: Chương 136: Ạn trai người máy của tôi (20)




Lấy máu xong, Dư Vĩ định lái xe đưa Thời Yên về, Thời Yên thật sự ngại phiền đồng chí cảnh sát, nên đề nghị tự đi về.

Cô tỏ ý như vậy, Dư Vĩ cũng không khách sáo, chỉ dặn dò cô “tự cẩn thận” rồi lái xe rời đi. Sau khi Thời Yên và Lục Cảnh Nhiên về đến nhà, Lục Cảnh Nhiên bắt đầu thu thập đồ đạc giúp Thời Yên, Thời Yên nhìn anh bận bịu, sửng sốt hỏi anh: “Anh đang làm gì đấy?”

“Giúp em thu thập đồ đạc, về quê ở vài ngày.” Lúc Lục Cảnh Nhiên nói lời này, công việc trêи tay vẫn không dừng lại. Thời Yên đứng ở cửa nhìn anh, nghĩ ngợi, kệ anh đi. Tình huống hiện giờ, tuy rằng cảnh sát đã ra tay, nhưng có thể thành công không còn chưa chắc, anh khẳng định sẽ không để cô tiếp tục ở thành phố A.

Cô nhắn tin cho Tiểu Đường, nói trong nhà mình có việc, xin đoàn phim nghỉ mấy ngày, tiếp đó gọi cho mẹ cô, nói muốn về ở vài ngày.

Mẹ Thời Yên nghe cô muốn về tự nhiên rất vui, chẳng qua đột ngột như vậy, cũng không phải ngày lễ ngày tết, bà lại không yên tâm hỏi thêm vài câu: “Sao bỗng muốn về vậy? Không phải là ở thành phố A gây ra họa gì chứ.”

“Mẹ, một biên kịch như con có thể gây ra họa gì, chỉ là nhớ mẹ muốn về thăm mẹ mà.”

“Sao mẹ không tin lắm?”

“…… Dạ, thuận tiện giới thiệu bạn với mẹ.”

Cái này mẹ Thời Yên hoàn toàn tỉnh táo tinh thần: “Bạn nào? Bạn trai?”

Thời Yên ho một tiếng, hơi xấu hổ: “Xem như là vậy.”

Cô thốt ra lời này xong, đầu kia điện thoại nổ tung, bố mẹ thay phiên nhau nói điện thoại với cô. Thời Yên bị bọn họ hỏi đến phiền, đành phải nói: “Ngày mai con về rồi, đến lúc đó bố mẹ tự mà xem đi!”

Lúc này Lục Cảnh Nhiên đã thu thập xong hành lý, vừa lúc thấy Thời Yên tắt điện thoại: “Làm sao vậy?”

“Không có gì.” Thời Yên nhìn anh một cái, không biết anh có thể hiểu gặp mặt bố mẹ của con người không, “Em nói với mẹ muốn dẫn anh về gặp bà ấy.”

“Ừ.”

Thời Yên: “……”

Thật là bình tĩnh.

Nếu đổi là cô đi gặp bố mẹ anh…… Éc, hình như anh không có bố mẹ, cô cũng không cần phiền não chuyện này!

Bởi vì Lục Cảnh Nhiên không thể ngồi tàu hoả, Thời Yên đặc biệt lựa chọn xe buýt đường dài không cần dùng thẻ căn cước —— tuy rằng Lục Cảnh Nhiên tỏ vẻ anh có thể trực tiếp gửi vận chuyển, nhưng Thời Yên vẫn muốn ngồi xe cùng với anh hơn.

Xe buýt phải chạy bốn tiếng mới có thể đến thành phố quê Thời Yên, lúc mới xuất phát, Thời Yên còn có chút hưng phấn, chỉ vào cảnh sắc biên hóa ngoài cửa sổ nói nói cười cười với Lục Cảnh Nhiên. Nửa giờ sau, cô bắt đầu mệt rã rời, gối lên vai Cảnh Nhiên ngủ. Lục Cảnh Nhiên nghiêng đầu nhìn cô, lấy điện thoại của cô chụp cô một tấm, sau đó cài làm ảnh đại diện WeChat của mình.

Lục Cảnh Nhiên có điện thoại không bao lâu liền đăng ký số WeChat, có điều cho tới bây giờ, bạn tốt của anh cũng chỉ có mình Thời Yên.

Không biết có phải vai Lục Cảnh Nhiên rất thoải mái, một giấc này Thời Yên trực tiếp ngủ đến khi tới trạm. Lục Cảnh Nhiên xuống xe, xách hành lý cho Thời Yên, cùng cô đi ra ngoài sân ga. Mẹ Thời Yên gọi điện thoại tới, hỏi bọn họ lúc nào về đến nhà, lúc Thời Yên nghe mẹ cô nói làm một bàn lớn đồ ăn, mới đột nhiên nhớ tới một vấn đề nghiêm trọng: “Bọn con tùy tiện ăn ở bên ngoài một chút là được, hai người không cần phiền phức đâu ạ.”

Mẹ Thời Yên nói: “Thế sao được, con lớn như vậy lần đầu tiên mang bạn trai về nhà, sao có thể không ăn cơm ở nhà chứ, mau trở về, mẹ với bố con chờ.”

“……” Thời Yên buồn bực cúp máy.

Lục Cảnh Nhiên đi bên người cúi đầu hỏi cô: “Sao vậy?”

Thời Yên nói: “Mẹ kêu tụi mình về nhà ăn cơm, nhưng anh không cần ăn mà.” Bố mẹ cô đều là người cổ hủ, khẳng định sẽ không đồng ý cô cùng một người máy ở bên nhau, cô vốn dĩ không định nói cho bọn họ, nhưng Lục Cảnh Nhiên cứ mãi không cần ăn cơm thì cũng quá lạ rồi.

Lục Cảnh Nhiên suy nghĩ một lúc, nói: “Kỳ thật trong cơ thể anh có một túi dạ dày giả lập, có thể tạm thời chứa đồ ăn, lúc không cần thì có thể lấy đồ ăn ra.”

Thời Yên tò mò hỏi anh: “Làm sao lấy ra?”

Lục Cảnh Nhiên khẽ nhíu mày: “Tương đối chướng tai gai mắt, cho nên anh không thích.”

Thời Yên khẽ nhếch đuôi lông mày nhìn anh: “Người máy cũng để ý lịch sự chướng tai gai mắt?”

“Đương nhiên, nếu không anh đã tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi trêи đường.”

“……” Phải ha, ngày đầu tiên anh tới còn biết cướp quần áo từ người qua đường.

“Nhưng dung lượng túi dạ dày có hạn, chứa đựng không bao nhiêu, hơn nữa tốt nhất đừng có chất lỏng.”

“Không sao, cứ nói anh ăn ít, lại không thích ăn canh là được.” Nhưng một ngày ba bữa đều làm như vậy thật sư hơi phiền phức, vẫn nên tìm cho anh một chỗ ở bên ngoài.

Bố mẹ Thời Yên vẫn ở nhà cũ, địa phương nhỏ đi chỗ nào đều rất tiện, từ bến xe đến nhà cô, ngồi xe buýt hơn mười phút là đến. Cô và Lục Cảnh Nhiên mới vừa vào sân đã nghe thấy tiếng mẹ cô từ trêи ban công truyền tới: “Lão Thời, em thấy chúng nó rồi! Anh mau xuống xách hành ly cho chúng nó đi.”

Thời Yên: “……”

Hoá ra mẹ cô vẫn luôn đứng ở trêи ban công chờ bọn họ đúng không.

Sợ bố cô xuống đón bọn họ thật, Thời Yên vội hướng lên tầng một câu: “Mẹ, đừng bắt bố con xuống dưới, tự chúng con lên được mà.”

Cô kéo Lục Cảnh Nhiên, đi nhanh lên tầng, bởi vì toà nhà này xây rất nhiều năm nên cũng không có thang máy nên chỉ có thể tự xách hành lý lên. Nhà cô ở tầng sáu, cũng không tính quá cao, hơn nữa…… cô nhìn Lục Cảnh Nhiên bước đi như bay, dù nhà bọn họ ở tầng 60, có lẽ anh cũng sẽ không thở mạnh.

Nghĩ đến đây, Thời Yên đột nhiên nghĩ đến một vấn đề không chút liêm sỉ, người máy rõ ràng là sẽ không bởi vì vận động kịch liệt mà thở dốc, vì sao, ờ, lúc làm chuyện ấy ấy, Lục Cảnh Nhiên lại thở dốc bên tai cô……

Chẳng lẽ đây cũng là vì để cô được phục vụ tốt hơn??

Không thể không nói, thiết kế giả lập này thật là chu đáo.

Thời Yên và Lục Cảnh Nhiên còn chưa đi đến, mẹ Thời Yên đã gấp không chờ nổi mà mở cửa, đứng ở bên ngoài chờ bọn họ. Thấy Lục Cảnh Nhiên đi lên, đầu tiên bà sửng sốt trong chớp mắt, sau đó nhớ tới không lâu trước đây Thời Yên đăng một tấm ảnh lên vòng bạn bè.

Người này, không phải ngôi sao lớn gì đó sao?

Bà nhìn về phía Thời Yên, hơi kinh ngạc: “Con thật sự theo đuổi được ngôi sao trong đoàn phim?”

Thời Yên đã quên việc này trêи chín tầng mây, mẹ cô vừa nói, cô mới phản ứng lại, thì ra bà đã sớm gặp qua Lục Cảnh Nhiên: “Đó là trêu mọi người thôi, anh ấy chỉ diễn nhân vật quần chúng giúp đoàn phim bên cạnh thôi ạ.”

“À……” Mẹ Thời Yên bừng tỉnh, thảo nào bà không tra được tin tức gì về ngôi sao lớn này, “Mẹ thấy nó còn đẹp hơn mấy ngôi sao trêи TV!”

“Ha ha còn phải nói ạ.” Thời Yên nghe bà khen ngợi, ghé vào bên tai Lục Cảnh Nhiên thấp giọng nói, “Chào mẹ em đi.”

Lục Cảnh Nhiên nói: “Con chào mẹ ạ.”

Thời Yên: “…………”

Mẹ Thời Yên tiêu hóa cái tiếng “mẹ” này, nụ cười trêи mặt lại xán lạn vài phần: “Chào con chào con, mau vào mau vào.”

Phương thức gặp người lớn ở Trung Quốc không ngoài chính là cùng nhau ăn một bữa cơm, sau đó ở trêи bàn cơm hận không thể hỏi thăm kĩ càng tổ tông mười tám đời của anh. Còn may bố mẹ Thời Yên khống chế khá tốt, chỉ hỏi Lục Cảnh Nhiên một ít tình huống cá nhân cơ bản, trước khi tới Thời Yên đã giúp Lục Cảnh Nhiên biên tập tốt. Nhưng mà Lục Cảnh Nhiên nói, người máy không thể nói dối, cho nên những lời này, tất cả đều Thời Yên nói giúp.

Lục Cảnh Nhiên nói rất ít, cũng không chủ động bắt đầu câu chuyện, nhưng bố mẹ Thời Yên vẫn rất vừa lòng về anh, chủ yếu vẫn là vẻ ngoài kéo cao điểm bình quân.

Ăn cơm xong Thời Yên liền nghĩ mau dẫn Lục Cảnh Nhiên đi, cô lấy cớ dẫn Lục Cảnh Nhiên đi dạo, dùng thẻ căn cước của mình đặt một phòng cho Lục Cảnh Nhiên. Lục Cảnh Nhiên cau mày, rất không hài lòng với sự sắp xếp này của cô: “Anh không ở cùng một chỗ với em sao?”

Thời Yên lắc đầu nói: “Mãi ở cùng với bố mẹ em không tiện lắm, anh tạm thời ở chỗ này hai ngày, mỗi ngày em đều sẽ lại đây tìm anh.”

“Không được, anh muốn ở với em cơ.”

“……” Oa người máy này dính người như vậy sao, “Ngoan nào, chỉ mấy ngày thôi, chờ qua thứ sáu chúng ta có thể về thành phố A rồi!”

“Vậy nếu đội trưởng Dư không thể ngăn cản thì sao? Chúng ta mãi ở tách nhau thế sao?”

Lòng Thời Yên lắng xuống, nói với anh: “Nếu vẫn không thể ngăn cản vi-rút lan tràn, vậy chúng ta ở một thành phố khác.”

Lục Cảnh Nhiên không nói nữa, xem như đồng ý, chẳng qua tới buổi tối, anh cũng không ở khách sạn mà lén quay trở về tiểu khu nhà Thời Yên, nhảy lên trêи một cây đại thụ trong viện, canh giữ bên ngoài phòng Thời Yên.

Tuy rằng đã rời thành phố A, nhưng anh vẫn không yên tâm, chỉ có cô ở trong phạm vi tầm mắt của anh, anh mới có thể an tâm.

Cứ như vậy qua hai ngày, Thời Yên không phát hiện cái gì, mà thứ sáu trong truyền thuyết cũng chính thức đến. Cả ngày này Thời Yên đều ở trong khách sạn với Lục Cảnh Nhiên chú ý tin tức. Weibo, vòng bạn bè, kênh tin tức không ngừng lướt lướt đổi mới.

Theo Lục Cảnh Nhiên nói, sự kiện xảy ra lúc 12 giờ trưa. Càng tới gần 12 giờ, Thời Yên càng đứng ngồi không yên, cuối cùng gần như đếm từng giây trôi qua. Thấy kim giờ kim phút kim giây tất cả đều dừng ở vị trí số mười hai, Thời Yên cảm giác tim mình ngừng đập.

Tích tắc.

Kim giây tiếp tục chạy về phía trước một đoạn, qua 12 giờ đúng.

Trong bất trí bất giác Thời Yên ngừng thở, lúc này mới hậu tri hậu giác mà hít vào một hơi. Weibo vòng bạn bè và kênh tin tức đều không có phản ứng, cảm xúc nôn nóng của Thời Yên chỉ có thông qua không ngừng đổi mới mới có thể thoáng giảm bớt.

“Anh vừa mới xâm nhập mấy cameras quanh quảng trường Tinh Quang, hiện trường không xuất hiện tình huống khác lạ.” Tiếng Lục Cảnh Nhiên bỗng nhiên truyền đến bên tai. Ngón tay không ngừng đổi mới của Thời Yên ngừng một lát, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Ý là mấy người đội trưởng Dư thành công hả?”

“Chắc vậy, để anh thử kiểm tra cameras ở nhiều góc độ và đường phố, có lẽ sẽ quay được bọn họ.”

Hai mắt Lục Cảnh Nhiên vẫn luôn phiếm ánh huỳnh quang, Thời Yên biết anh đang tiến hành thao tác internet trình độ cao. Cô không dám quấy rầy anh, thế cho nên lúc điện thoại vang lên, phản ứng đầu tiên của cô là mau tắt máy.

May mắn ba chữ “đội trưởng Dư” bên trêи ngăn cản cô.

“Đội trưởng Dư?” Lúc Thời Yên mở miệng, cảm thấy giọng mình nghẹn lại.

“Ừ, là tôi.” Giọng Dư Vĩ vẫn rất bình tĩnh, “Đã thành công bắt giữ người mang vi-rút ra ngoài, hành động của ITS đã tan rã.”

“Thật hả!” Thời Yên trực tiếp bật dậy, thiếu chút nữa muốn ôm Lục Cảnh Nhiên xoay vòng, “Thật tốt quá!”

“Chuyện còn lại chúng ta không tiện lộ ra, cứ như vậy đi.” Có vẻ như Dư Vĩ rất bận, nói rất nhanh rồi tắt điện thoại. Thời Yên cũng không để ý, cô buông điện thoại, ôm chặt Lục Cảnh Nhiên: “Quá tốt rồi! Mấy người đội trưởng Dư thành công!”

Lục Cảnh Nhiên không biết tìm thấy được cái gì, mày bỗng nhiên nhíu lại: “Hành động của ITS còn chưa tan rã.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.