Giọng Thời Yên rất nhẹ nhưng lại rất kiên định. Lục Cảnh Nhiên nhìn ảnh ngược của mình trong mắt cô, mím môi, im lặng một hồi lâu mới mở miệng nói: “Kỳ thật anh từ năm mươi năm sau xuyên về.”
Thời Yên: “……”
Gì?
Cô từng đoán rất nhiều khả năng, thậm chí nghĩ tới có phải người máy cũng có thời kỳ mãn kinh, nhưng cuối cùng vẫn là cô xem nhẹ Lục Cảnh Nhiên.