Cùng Nam Chính Ngọt Văn Yêu Đương

Chương 142: Chương 142: Học trưởng u buồn (4)




Chuyện này sở dĩ khiến Lục Cảnh Nhiên hãy còn kí ức mới mẻ như thế là bởi vì nó cho anh bị đả kϊƈɦ ba lần liên tiếp, một là phi thuyền bị lừa, anh bị bố mẹ răn dạy rất lâu, hai là cái kẹo kia vậy mà cũng là giả, ba…… anh không thể không thừa nhận, anh có thiện cảm với cô bé đó, cho nên mới yên tâm để cô lên phi thuyền, nhưng cô lại lừa gạt anh.

Rất lâu sau chuyện đó Lục Cảnh Nhiên đều không thể tin tưởng con gái, đặc biệt là con gái Trái đất —— đặc biệt là con gái Trái đất xinh đẹp!

Thời Yên cười đủ rồi, rốt cuộc dừng lại, lau nước mắt an ủi anh: “Đừng quá đau lòng, có lẽ cô ấy là vì tốt cho anh, đồ ăn Trái đất có hạn sử dụng rất ngắn, dài nhất cũng khoảng hai ba năm, cái kẹo đó tám phần là quá hạn rồi, ăn là sẽ chết người đấy.”

Lục Cảnh Nhiên: “……”

Anh thừa nhận là anh được an ủi.

“Đúng rồi, vừa rồi anh nói anh đang tiến hành nghiên cứu tái tạo thực vật Trái đất? Thành công không?”

Lục Cảnh Nhiên lắc đầu: “Anh không nhớ, anh chỉ thấy tư liệu liên quan, biết anh đang làm nghiên cứu phương diện này thôi.”

“Như vậy à.” Thời Yên ngẫm nghĩ, nói, “Phương hướng học tập của em cũng liên quan đến thực vật Trái đất, có thể lấy tư liệu của anh cho em xem chút không?”

“Ừ, ở phòng anh, em đợi xíu anh đi lấy cho em.”

“Cảm ơn anh họ!” Thời Yên vui vẻ đáp, nhìn về phía album ảnh trong tay anh, “Đây là album ảnh của anh?”

“Ừ.” Lục Cảnh Nhiên gật đầu, mở trang đầu tiên, “Tờ giấy gói kẹo chính là kẹp ở chỗ này.”

Thời Yên cười ngước mắt nhìn anh: “Nha, giấy gói kẹo ngược lại bảo quản khá tốt.”

“……” Không hiểu sao Lục Cảnh Nhiên hơi xấu hổ, “Anh chỉ là vì nhớ kỹ sỉ nhục của mình.”

Thời Yên buồn cười, không trêu anh nữa. Cô chỉ bức ảnh đầu tiên, bức ảnh lập tức biến thành một hình ảnh lập thể 3D, hơn nữa tự động phát hình. Hình ảnh cậu bé mặc âu phục, đứng ở trong hoa viên, trêи mặt viết hai chữ không vui.

“Cảnh Nhiên, chụp ảnh phải vui vẻ một chút, cười một cái nào.” Là một giọng nữ, Thời Yên suy đoán là mẹ anh.

Lục Cảnh Nhiên miễn cưỡng nhếch môi, hình ảnh dừng lại, một lần nữa biến trở về hình ảnh 2D.

Thời Yên hỏi anh: “Anh làm gì không vui như vậy?”

Lục Cảnh Nhiên nói: “Không nhớ.”

“……” Được thôi.

Thời Yên lật mấy bức ảnh anh còn nhỏ, càng xem càng cảm thấy, có vài phần tương tự cậu bé mình quen ở cô nhi viện trong thế giới hiện thực. Nếu đổi mái tóc màu vàng của anh thành màu đen, đôi mắt xanh kia cũng đổi thành màu đen thì càng giống cậu bé trong trí nhớ của mình.

Chẳng lẽ cậu bé ấy giống như vậy? Hay là ký ức của mình quá mơ hồ nhỉ?

“Làm sao vậy?” Lục Cảnh Nhiên thấy cô hơi nhíu mày, lên tiếng hỏi. Thời Yên lắc đầu, khép lại album, nói với anh: “Em về phòng trước, lát anh nhớ mang tư liệu cho em nhớ.”

“Ừ.”

Hai người tách ra về phòng, lúc ăn tối, Lục Cảnh Nhiên mang theo tư liệu đi gõ cửa phòng Thời Yên. Thời Yên mới vừa tắm rửa xong, vừa lau tóc vừa đi tới mở cửa cho anh. Thấy tư liệu trong tay Lục Cảnh Nhiên, mắt Thời Yên sáng lên, lập tức nhận lấy: “Cảm ơn anh họ!”

Lục Cảnh Nhiên tùy ý gật đầu, nói: “Em xem xong rồi nhớ sắp lại gọn gàng, đừng làm rối loạn.”

“Ừ ừ, nhất định. Có phải sắp ăn cơm không?”

“Ừ, anh vừa mới nấu canh.”

Thời Yên ngoài ý muốn nhìn anh: “Anh biết nấu canh?” Trong khoảng thời gian này bọn họ không phải ăn đồ hộp thì là uống dịch năng lượng, dù sao đồ ăn hành tinh Suva như thế, mọi người đều chỉ là vì chắc bụng và bổ sung năng lượng cần thiết.

Ở hàng tinh này căn bản không có khái niệm đồ ăn ngon.

Lục Cảnh Nhiên nói: “Vừa rồi nói với em về đồ ăn Trái đất nên hơi thèm.”

Thời Yên cũng không ôm chờ mong, Trái đất có câu ngạn ngữ, là không bột đố gột nên hồ, lấy điều kiện của hành tinh Suva, anh không phải là trộn các loại dịch năng lượng rồi nấu canh chứ……

Đi vào phòng khách, Thời Yên quả nhiên ngửi được một mùi hương nhàn nhạt, vậy mà cũng không tệ lắm, cô hơi tò mò hỏi anh: “Anh nấu canh gì thế?”

Lục Cảnh Nhiên nói: “Canh cà chua.”

Cà chua? Cà chua!!

Cô vội vã nhìn thoáng qua hướng vườn thực nghiệm, cà chua của cô thiếu một quả.

Thời Yên cảm thấy trái tim mình ngừng đập, cô mở cửa kính, tiến lên kiểm tra một lần, thật sự thiếu một quả cà chua.

“Cà chua của em đâu!!” Thời Yên quay đầu lại, tức giận chất vấn Lục Cảnh Nhiên.

“Nấu canh.” Lục Cảnh Nhiên trả lời nhẹ tênh.

“……” Sau một giây lặng ngắt, trong phòng vang lên tiếng gầm gừ kinh thiên động địa của Thời Yên, “Đó là bài tập hè ngày mai em phải nộp đấy, vậy mà anh lấy đi nấu canh!!!!”

Lục Cảnh Nhiên: “……”

Anh đi đến phòng bếp, nhìn thoáng qua trong nồi, tiếc nuối mà nói với Thời Yên: “Bài tập hè của em đã chín.”

Thời Yên: “……”

Thù này không đội trời chung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.