Cùng Nam Chính Ngọt Văn Yêu Đương

Chương 54: Chương 54: Hôm nay cũng phải nỗ lực cứu vớt thế giới (8)




Băng phu nhân nói xong, hiện trường rơi vào một mảnh trầm mặc. Vài giây sau, Thời Yên há miệng thở dốc, nhìn cô ta hỏi: “Có phải chị, xem nhiều, phim hoạt hình?”

Băng phu nhân: “……”

Cô ta “cụp” một tiếng thu hồi quạt xếp, khinh thường mà cười hừ một tiếng: “Loài người ngu ngốc như các người sẽ không hiểu chúng tôi. Chính cái gọi là không phá thì không xây được, chỉ có hủy diệt mới có thể nghênh đón trọng sinh.”

Cô ta xoay người, cười kêu gọi người chơi chung quanh: “Hy vọng người có cùng suy nghĩ quan điểm với chúng tôi có thể gia nhập với chúng tôi, cùng chúng tôi sáng tạo kỷ nguyên mới.”

Thời Yên nói: “Chính là xem nhiều, phim hoạt hình rồi.”

“……”

Băng phu nhân quay đầu lại trừng cô một cái, khóe miệng gợi lên một độ cong trào phúng. Đầu ngón tay màu xanh băng của cô ta bốc lên một làn sương khói lượn lờ, đánh về phía Thời Yên. Thời Yên khởi động giày, thả người một cái nhảy lên nóc nhà, vị trí vừa rồi của cô đảo mắt đã bị đông lại thành băng.

Lục Cảnh Nhiên đi đến trước mặt Băng phu nhân, sắc mặt không tốt nhìn cô ta, Băng phu nhân lại mở cây quạt ra, nhẹ nhàng che khóe miệng: “J, đừng nhìn tôi như vậy, người ta sẽ thẹn thùng.”

Thời Yên rút súng bên thắt lưng ra, đứng ở trêи nóc nhà bắn hai phát về phía Băng phu nhân. Một cô gái mặc Âu phục màu đen bên cạnh Băng phu nhân bật ô trong tay “phật” một cái, nhanh chóng kéo Băng phu nhân bay đến giữa không trung, né tránh viên đạn của Thời Yên.

Băng phu nhân giữa không trung nhìn Thời Yên đối diện, cười bảo cô: “Chúng ta sau này còn gặp lại.”

Cô ta nói xong, đồng bọn lập tức mang theo cô ta bay đi, Thời Yên từ nóc nhà nhảy xuống, đi theo tổ công lược vào trong nhà.

Trước bàn tròn, Tiểu Hỉ phân tích thế cục trước mắt: “Bọn họ đang chính thức tuyên chiến với chúng ta, sau này khẳng định sẽ càng thêm tùy ý phá hỏng đá vá trời.”

Lục Cảnh Nhiên thần sắc nghiêm nghị, con ngươi màu nhạt là lạnh lùng vốn có: “Chỉ sợ không chỉ là đá vá trời.”

Tiểu Hỉ hơi sửng sốt: “Có ý gì?”

Lục Cảnh Nhiên nhìn về phía Thời Yên, ánh mắt tối lại: “Chúng ta còn phải bảo vệ Thời Mỹ Lệ an toàn.”

Caroline nghe đến đó, khinh thường mà mở miệng nói: “Bảo vệ cô ta làm cái gì?”

Lục Cảnh Nhiên nói: “Trước mắt toàn bộ trò chơi chỉ có một mình cô ấy có thể xem hiểu văn tự cổ đại, nếu sau này thật sự xuất hiện 《 Trên dưới năm nghìn năm 》, như vậy không có người có thể xem hiểu, cũng không thay đổi được gì.”

Thời Yên nghĩ ngợi, hỏi anh: “Anh cảm thấy, bọn họ sẽ xuống tay, với em?”

Từ phản ứng hôm nay của Băng phu nhân, Lục Cảnh Nhiên cảm thấy phải, nhưng anh không muốn tạo tâm lý gánh nặng cho Thời Yên, nên chỉ nói: “Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất (lỡ may).”

Thời Yên gật đầu, nói với anh: “Yên tâm, em sẽ, tự bảo vệ mình.”

Bây giờ cô chính là người có hai vũ khí trang bị SSR, nếu thật sự muốn khai chiến, vậy cô lại đi rút thẻ tiếp.

Lục Cảnh Nhiên nhìn cô giây lát, thu lại cảm xúc hiện lên trong mắt, nói với Tiểu Hỉ: “Hiệp hội chuẩn bị tình huống thế nào?”

Tiểu Hỉ đáp: “Đang tiến hành theo thứ tự, có điều thành viên tương đối nhiều, cần tốn một chút thời gian tổ chức sắp xếp.”

“Không thể kéo dài nữa, muộn nhất ngày mai phải bắt đầu có đội ngũ tuần tra.”

“Rõ.”

Dưới sự đẩy mạnh cực lực của Lục Cảnh Nhiên, hiệp hội đầu tiên trong trò chơi thuận lợi ra đời, hơn nữa rất mau tổ chức được phân đội tuần tra nhỏ, tuần tra các địa điểm vá trời, đặc biệt nơi có đá vá trời cấp cao, càng là khu vực tuần tra trọng điểm.

Sau khi phân đội tuần tra thành lập đã xảy ra xung đột vũ lực với tổ chức phản loạn vài lần, đại đa số thời điểm đều là đội tuân tra giành được thắng lợi, hiệp hội đã bước đầu có tác dụng.

Có điều mày của Lục Cảnh Nhiên nhăn lại theo thói quen, Thời Yên ngồi bên cạnh anh, nhìn anh hỏi: “J, hiệp hội không phải, đã có tác dụng sao, vì sao anh, vẫn không vui?”

Gần đây Lục Cảnh Nhiên vì bảo vệ an toàn của Thời Yên, lúc ở trong trò chơi đều ở bên cạnh cô. Nghe Thời Yên hỏi chuyện, Lục Cảnh Nhiên hơi nhấp môi mỏng nhẹ nhàng than ra một hơi: “Tôi cảm thấy chúng ta bị lừa.”

“Nói như thế nào?”

“Hiện tại có đội tuần tra, xác thật có tác dụng ngăn cản kẻ phản loạn phá hư, nhưng cứ như vậy thời gian luyện thạch của mọi người cũng giảm bớt. Nếu kẻ phản loạn không ngừng tới quấy rầy, dẫn đến tất cả mọi người đều không thể luyện đá vá trời, như vậy chờ đến khi toàn bộ cục đá đã luyện thành hao mòn hết, kế hoạch vá trời tự nhiên sẽ thất bại.”

Thời Yên nghe anh nói xong, cảm thấy anh phân tích thật sự có lý: “Bọn họ khả năng xác thật, đang có bàn tính này, nhưng, không có đội tuần tra, cục đá sẽ phá hư, càng mau.”

Đây đúng là nguyên nhân khiến Lục Cảnh Nhiên rơi vào lưỡng nan. Không có đội tuần tra, kẻ phản loạn có thể bừa bãi phá hỏng đá vá trời, có đội tuần tra, bọn họ lại không có nhiều thời giờ luyện cục đá mới.

Đây là một tử cục, mặc kệ lựa chọn như thế nào đều bất lợi với bọn họ.

“Chỉ có thể hy vọng, thật sự có 《 Trêи dưới năm nghìn năm 》.” Nếu có thể tìm được quyển sách này, luyện ra được đá ngũ sắc không hư hao bên trêи, như vậy tất cả vấn đề đều giải quyết dễ dàng.

Lục Cảnh Nhiên đứng lên, nói với cô: “Tôi đi một chỗ, cô ngoan ngoãn ở nơi này.”

“Không.” Thời Yên đi theo anh đứng lên, nhìn anh nói, “Em muốn đi cùng anh.”

Lục Cảnh Nhiên nhăn mày: “Nơi đó rất nguy hiểm.”

Thời Yên cười: “Thế giới cũng sắp, hủy diệt, còn sợ nguy hiểm gì chứ.”

Lục Cảnh Nhiên sửng sốt trong chớp mắt, sau đó cũng cười khẽ: “Nói rất đúng.”

Thời Yên hỏi anh: “Về 《 Trêи dưới năm nghìn năm 》, anh có manh mối gì không?”

Lục Cảnh Nhiên lắc đầu: “Không thể tính là manh mối, chỉ là có không ít phối phương đá vá trời cấp cao đều tìm được trong cảnh Hư Vô, cho nên tôi muốn tới thử thời vận.”

“Được, em đi cùng anh.”

Lục Cảnh Nhiên cong khóe môi, vươn tay với cô: “Đi thôi.”

Sơn cảnh trong cảnh Hư Vô có rất nhiều chim dữ dã thú sinh sống, là khu vực nguy hiểm nhất trong cảnh Hư Vô. Nhưng mà rất nhiều nguyên liệu phối phương cấp cao cần dùng phải đến đây lấy, ví dụ như máu khỉ bọn họ lấy được lần trước.

Tới Sơn cảnh, Thời Yên cảm giác nơi này không giống Hoa cảnh, tuy rằng Hoa cảnh cũng nguy hiểm, nhưng không giống nơi này, vừa bước vào đã khiến người ta cảm thấy không thoải mái, phảng phất chung quanh có vô số đôi mắt đang âm thầm nhìn chằm chằm bạn.

“Thần thú Sơn cảnh là một con mãnh hổ, nghe nói nó chỉ bằng tiếng hô đã có thể chấn vỡ lục phủ ngũ tạng của con người.”

…… Lợi hại như vậy sao? Thời Yên ngẩng đầu, nhìn anh hỏi: “Vì sao là nghe nói?”

Lục Cảnh Nhiên nói: “Bởi vì trước mắt còn không có người chơi gặp được nó, dã thú chim dữ ở Sơn cảnh đã đủ chống lại mọi người.”

Thời Yên: “……”

Nghe có vẻ không tốt lắm.

Lục Cảnh Nhiên vẫn luôn lưu ý cô, thấy cô nhíu mày, liền cười nói: “Sợ hãi? Sợ thì nắm chặt tôi.”

“À.” Thời Yên không chút khách khí nắm chặt tay anh, đi cùng anh vào bên trong rừng.

Hoàn cảnh nơi này thanh u, nếu chung quanh không có nhiều đôi mắt như hổ rình mồi nhìn chằm chằm thì cũng có thể tính là thánh địa hẹn hò.

“Phía trước có một sơn động, bên trong có một con cự long, nó chất đống rất nhiều bảo tàng ở trong sơn động, nói không chừng bên trong có 《 Trêи dưới năm nghìn năm 》.”

“Rồng phương tây?”

“Ừ.”

“……” Trò chơi này giả thiết thật là đa dạng chủng loại.

“Con rồng kia tính tình táo bạo, biết phun lửa, hình thể cũng cực kỳ lớn, không dễ đối phó. Tình huống tốt nhất chính là, lúc chúng ta tới nó không ở sơn động.”

Thời Yên nói: “Tổ công lược may như vậy, nhất định không thành vấn đề.”

Lục Cảnh Nhiên cười một tiếng, cùng cô đi đến gần sơn động, sử dụng năng lực thoáng hiện đi vào dò xét một chút. Thời Yên thấy anh “vèo” cái biến mất trước mặt mình, giây tiếp theo lại “vèo” cái xuất hiện.

“Không có rồng.” Anh nói.

Thời Yên nghe câu đó, thoáng yên tâm: “Em nói mà, tổ công lược rất may.”

Lục Cảnh Nhiên cười không nói cái gì, chỉ dắt cô đi về phía trước. Tiến vào trong sơn động, Thời Yên đã bị cảnh tượng trước mắt chấn kinh.

Ước chừng bốn mươi mét vuông trong động, hơn phân nửa diện tích đều chất đầy tiền vàng và các loại vàng bạc châu báu, thiếu chút nữa chói mù mắt cô. Con rồng này, mới là kẻ giàu có nhất trong trò chơi!

“Chúng ta phải nhanh lên, nó có thể trở về bất cứ lúc nào.”

“Được.” Thời Yên không cảm thán con rồng này giàu có nữa, cùng Lục Cảnh Nhiên chia nhau tìm kiếm trong sơn động. Đồ vật con rồng này lấy được đều là những thứ có ánh vàng, một ít phối phương cấp cao cũng là dùng giấy vàng viết, cho nên ở chỗ này cũng tìm được không ít.

“Ấy.”

Thời Yên bỗng nhiên thở dài một tiếng, Lục Cảnh Nhiên vội đến bên cạnh cô, nhìn giấy vàng chi chít chữ trong tay cô: “Tìm được rồi?”

“Không phải.” Thời Yên đưa giấy cho anh, “Đây là phối phương biến cát thành vàng.”

Nghe thì có chút hấp dẫn người nhỉ.

Lục Cảnh Nhiên: “……”

Anh mang theo chút bất đắc dĩ xoa xoa đầu cô, bảo: “Đừng náo loạn, ngoan, rồng sắp về rồi.”

“Vâng.” Thời Yên ngoan ngoãn đồng ý, sau đó thuận tay cất phối phương biến cát thành vàng vào trong tay nải của mình.

Lục Cảnh Nhiên: “……”

Tận thế, nên tham tài vẫn phải tham.

Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một ít động tĩnh, Lục Cảnh Nhiên tưởng rồng đã trở lại, cảnh giác lôi kéo tay Thời Yên, chuẩn bị bỏ chạy bất cứ lúc nào. Thời Yên rất khẩn trương nhìn chằm chằm cửa động, sau đó…… một mỹ nữ dáng người nóng bỏng từ bên ngoài đi vào.

“Ha ha.” Mỹ nữ cười hai tiếng, ánh mắt đảo qua trêи người Thời Yên, tiếp theo dính trêи người Lục Cảnh Nhiên không dời, “J quả nhiên danh bất hư truyền, thật muốn cởi quân phục trêи người anh xuống.”

Thời Yên: “……”

Tuy rằng cô cũng nghĩ như vậy, nhưng quân phục của J chỉ cô mới được cởi!

Cô rút súng bên thắt lưng ra, họng súng nhắm ngay người phụ nữ cửa động: “Cô là kẻ phản loạn?”

“Tôi không thích cái tên này.” Người phụ nữ cười, nói với Lục Cảnh Nhiên, “Băng phu nhân nghe nói các người tới cảnh Hư Vô, sai tôi tới đây, nhìn xem các người tìm được thứ gì tốt.”

Lục Cảnh Nhiên mới vừa đối diện ánh mắt cô ta, liền cảm thấy ý thức hỗn loạn, anh đột nhiên nhíu mày, dùng sức lắc đầu: “Thuật mị hoặc?”

Người phụ nữ cười duyên nói: “Không sai, không có đàn ông nào có thể chống đỡ được mị hoặc của tôi.”

Lục Cảnh Nhiên cười một tiếng, cũng lấy dao ngắn ở thắt lưng ra: “Cô không phải là muốn tôi bị sắc đẹp của cô mê hoặc, sau đó ở chỗ này buông vũ khí đầu hàng chứ?”

“Ha ha.” Đôi mắt màu đỏ của người phụ nữ càng sâu hơn, “Không chỉ có như thế, tôi còn muốn làm nhiều chuyện với anh lắm. Không biết đại danh đỉnh đỉnh J, ở trêи giường là bộ dáng gì?”

Thời Yên ngắm họng súng vào cô ta, đã mở chốt an toàn, người phụ nữ nhìn cô một cái, nói: “Nổ súng ở chỗ này sẽ dụ rồng tới.”

Thời Yên nhíu mày, có chút do dự, trong mắt người phụ nữ chợt loé, ý đồ nhân cơ hội khống chế Lục Cảnh Nhiên. Mày Lục Cảnh Nhiên chau càng sâu, anh đột nhiên cầm tay Thời Yên cầm súng, bắn liên tục hai phát về phía người phụ nữ.

Gần như cùng lúc tiếng súng rơi xuống, con rồng lập tức phe phẩy cánh từ không trung bay lại đây, Lục Cảnh Nhiên ôm Thời Yên, sử dụng thoáng hiện biến mất tại chỗ. Nháy mắt, trong sơn động cũng chỉ lưu lại người phụ nữ bị đạn bắn trúng.

Cô ta không màng đau đớn trêи người, chỉ nghĩ mau chóng chạy khỏi sơn động, ai ngờ quay người lại thì thấy cự long dùng thân thể cao lớn của nó ngăn chặn cửa ra.

“……” Không biết mị hoặc thuật, có dùng được với rồng không.

Lục Cảnh Nhiên ôm Thời Yên ra khỏi cảnh Hư Vô, liền buông cô ra dựa vào một bên khẽ thở hổn hển. Thời Yên biết đây không phải bởi vì năng lực bước nhảy không gian sinh ra di chứng, mà là di chứng của thuật mị hoặc.

Cô đi lên nhìn anh, có nề nếp hỏi: “Anh trúng thuật mị hoặc?”

“…… Vẫn ổn, chỉ là đầu hơi choáng.”

“À.” Thời Yên nói xong liền đi đến một bên, chờ Lục Cảnh Nhiên chậm rãi khôi phục. Qua một hồi lâu, cô sâu kín mà nhả ra một câu: “Đàn ông quả nhiên đều là đại móng heo.”

Lục Cảnh Nhiên: “……”

Sau hôm nay, Lục Cảnh Nhiên lại một mình tới sơn động tìm vài lần, vẫn không phát hiện manh mối của《 Trêи dưới năm nghìn năm 》.

Thời Yên làm người duy nhất có được ký ức trong trò chơi, ở trong đời sống hiện thực cũng dần dần lo âu. Mỗi ngày sáng sớm dậy đi làm, cô đều sẽ thấy con chó vàng Vượng Tài trong tiểu khu nằm cùng một vị trí phơi nắng, còn có bác Vương bán sữa đậu nành bánh quẩy dưới tòa nhà cũng sẽ gió mặc gió, mưa mặc mưa đẩy xe của bác xuất hiện.

Trêи đường người đi đường vội vàng đi làm đi học, xe như nước chảy…… Mấy cái này mọi người đã sớm tập mãi thành thói quen hằng ngày, có phải có một ngày, đột nhiên sẽ không thấy?

Tối hôm qua kẻ phản loạn lại khởi xướng một đợt tiến công quy mô lớn, tuy rằng cuối cùng kết cục bị thành viên hiệp hội đánh chạy, nhưng đá vá trời cũng hư hao không ít. Hơn nữa trong khoảng thời gian này, người chơi luyện thạch số lượng rõ ràng giảm bớt, cứ như vậy, kế hoạch vá trời còn có thể chống đỡ bao lâu cơ chứ?

Tới hiệu sách, cô mở cửa cuốn như mọi khi, bắt đầu việc kinh doanh hôm nay. Mới vừa ngồi xuống bàn không bao lâu thì có vị khách đầu tiên đi tới.

Thông thường khách trong tiệm đều tự chọn xong sách, sau đó yên lặng trả tiền rời đi, nhưng vị khách này, không ở dừng lại làm gì trước kệ sách, lập tức đi tới trước mặt Thời Yên.

“Thời Mỹ Lệ.” Cô ta kêu một tiếng.

Thời Yên cả kinh, tên này, cô chỉ dùng trong trò chơi.

Cô ngẩng đầu lên xem, trái tim lập tức đập thình thịch thình thịch.

Là người phụ nữ có năng lực mị hoặc, sao cô ta lại tìm được đến nơi này, còn nhớ rõ tên cô ở trong trò chơi?

Người phụ nữ cong đỏ tươi môi, từ túi xách hàng hiệu lấy ra một cái súng ngắn dành cho nữ: “Hai phát súng lần trước, hiện tại trả cho cô.”

Cả người Thời Yên vẫn còn trong kiếp sợ và ngây ngốc, còn chưa kịp có phản ứng thì nghe hai tiếng súng “bằng bằng” vang bên tai.

Chóp mũi tựa hồ còn vấn vương mùi thuốc cháy, nhưng hiện tại cô đã không ở trong hiệu sách nhỏ hẹp của cô, mà bị người ôm đứng ở nóc toà nhà đối diện.

Tim cô đập còn nhanh hơn vừa rồi, cô quay đầu, thấy gương mặt tuấn tú quen thuộc.

Là Lục Cảnh Nhiên.

Khác trong game, trong hiện thực anh không phải là tóc màu nâu ánh kim, mà là mái tóc đen thuần tuý nhất, nhưng đồng dạng sạch sẽ ngọn gàng.

Anh nhìn mình, mở miệng nói: “Tôi là đội trưởng đội phối hợp tác chiến sự kiện đặc biệt (đội đặc sách) của cục cảnh sát, Lục Cảnh Nhiên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.