Sau khi Thời Yên rời Lương Sơn thì đến thẳng hoàng cung. Ỷ vào bản thân có thuật ẩn thân, cô ở trong cung một đường thông suốt. Chẳng qua hoàng cung rộng hơn trong tưởng tượng của cô, cô vừa không cẩn thận…… thì lạc đường.
Cô lại không có cách nào tìm người khác hỏi đường, Thời Yên chỉ có thể như con ruồi không đầu chạy lung tung bên trong, chạy chạy thì gặp Lục Cảnh Nhiên đuổi theo sát cô chạy tới.
Lục Cảnh Nhiên giữ chặt Thời Yên bay loạn trêи nóc nhà, có chút cạn lời: “Tẩm cung Thái Tử ở hướng ngược lại, nàng bay linh tinh ở đây làm gì?”
Thời Yên dừng lại nhìn hắn một cái, vui sướиɠ nói: “Lục lang, huynh đến rồi! Ta lạc đường!”
“……” Lục Cảnh Nhiên giật giật khóe miệng, nhìn cô nói, “Thương lượng với nàng chút nhé, đừng gọi ta như vậy nữa.”
Thời Yên giả nai nói: “Vì sao chứ? Ta thấy Vạn phu nhân gọi huynh như vậy, ta còn tưởng rằng huynh thích gọi như vậy cơ.”
Lục Cảnh Nhiên giơ tay búng trán cô: “Được rồi, rõ ràng là nàng đáp ứng đề nghị của Vạn phu nhân, hiện tại lại cố ý ở chỗ này đá đểu ta.”
Thời Yên bĩu môi, không tiếp lời, Lục Cảnh Nhiên nhìn binh lính tuần tra trong cung xung quanh, nói với Thời Yên: “Chúng ta trước hết nghĩ biện pháp đưa danh sách cho Thái Tử, danh sách nàng lấy được chưa?”
“Ở chỗ này nè.” Thời Yên lấy quyển sách màu đen mà mình giấu trong ngực ra, “Lúc ở trong mật thất ta có mở ra xem một chút, bên trong có vài vị đại thần quyền cao chức trọng.”
Lục Cảnh Nhiên nói: “Đều là vây cánh của Tứ hoàng tử, những việc này Thái Tử sẽ tự xử lý, chúng ta phụ trách đưa danh sách đến là được.”
“Được, nhưng huynh đưa đến kiểu gì?” Lục Cảnh Nhiên có thuật ẩn thân hộ thể giống cô.
Lục Cảnh Nhiên nói: “Ta võ công cao cường, trực tiếp đi qua cũng sẽ không có người thấy ta, không cần thuật ẩn thân.”
Thời Yên: “……”
Được thôi.