Vào lúc ngọn lừa bùng lên, Lục Cảnh Nhiên dùng thân thể bảo vệ Thời Yên, cảm giác người trong lòng cứng đờ, Lục Cảnh Nhiên cau mày quan tâm hỏi: “Mỹ Lệ, em làm sao vậy?”
Thời Yên cũng không biết mình làm sao, những ngọn lửa đó rõ ràng không cháy đến trêи người cô, cô lại có cảm giác đau đớn bị lửa thiêu. Trong đầu hiện lên mấy hình ảnh mơ hồ không rõ, cuối cùng ngừng lại trêи một hình vẽ không rõ ý nghĩa.
“Mỹ Lệ!”
Lục Cảnh Nhiên lại gọi một tiếng bên tai cô, Thời Yên phục hồi tinh thần, sắc mặt có chút trắng bệch: “Em không sao, chúng ta đi xuống trước đi.”
Lục Cảnh Nhiên mím chặt môi, gật đầu, che chở cô đi xuống tầng. Lúc bọn họ đi xuống thì đội cứu hỏa đã đến, bởi vì sau khi bốc cháy khách sạn đối phó kịp thời, ngọn lửa không lan quá rộng, sau khi nhân viên cứu hỏa đến rất nhanh dập tắt ngọn lửa.
Khách sạn bị cháy hai phòng, nhưng cũng may không có thương vong.
Khách ở phòng bị lửa cháy đến, khách sạn giúp bọn họ an bài phòng khác, không bị lan đến cũng lục tục quay về phòng.
Xử lý xong tình hình hoả hoạn, khách sạn gửi quà an ủi cho khách đến từng phòng, cũng tỏ vẻ bản thân xin lỗi. Lục Cảnh Nhiên cầm quà an ủi trở về phòng khách, ngồi xuống bên cạnh Thời Yên: “Khách sạn người ta nói, là khách hàng không cẩn thận châm lửa, khách sạn nói không chừng sẽ truy cứu trách nhiệm của bọn họ.”
“À……” Thời Yên gật đầu, sắc mặt vẫn không tốt lắm. Lục Cảnh Nhiên nhét sữa bò vừa hâm nóng vào tay cô, “Uống chút sữa bò nóng cho bình tĩnh.”
“Vâng.” Chai sữa bò đã được Lục Cảnh Nhiên vặn ra, độ ấm sữa bò vừa phải, Thời Yên nhận lấy uống một hớp. Ấm áp theo yết hầu chảy xuôi đến dạ dày, toàn thân cũng ấm lên. Thời Yên cảm giác dễ chịu hơn chút, lại cầm lấy chút bánh để ăn.
Lục Cảnh Nhiên thấy sắc mặt cô chậm rãi hồng nhuận, mới rốt cuộc yên tâm: “Cảm giác khá hơn chút nào không?”
Thời Yên gật đầu nói: “Khá hơn nhiều, đồ ăn ngon thật sự có thể chữa khỏi cho người ta!” Cô cầm lấy một cái bánh, đút cho Lục Cảnh Nhiên: “Anh nếm thử xem, ăn ngon lắm.”
Lục Cảnh Nhiên cười cắn miếng bánh trong tay cô. Thời Yên uống hết sữa bò, khẽ ợ một cái. Lục Cảnh Nhiên nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, hỏi cô: “Lúc nãy em làm sao thế?”
Lúc xuống tầng, Thời Yên bỗng nhiên sắc mặt khó coi, thật sự dọa anh. Thời Yên dựa vào ngực anh, thoải mái cọ cọ, bộ dáng cực kỳ giống mấy con mèo nuôi trong nhà: “Em cũng không biết, rõ ràng chỗ cháy cách em một khoảng, em lại cảm giác như cháy trêи người em, rất nóng, rất đau.”
Lục Cảnh Nhiên siết chặt hai tay ôm Thời Yên theo bản năng, trái tim như bị ai nắm lấy. Sự cố giao thông 5 năm trước, Âu Mỹ Lệ còn sống, nhưng vụ tai nạn xe kia nghiêm trọng như vậy, dù cô nhặt về một cái mạng cũng nhất định bị thương rất nặng.
Anh căn bản không dám nghĩ cô đã trải qua cái gì, chỉ cần tưởng tượng những hình ảnh đáng sợ có khả năng xuất hiện, anh cảm thấy hô hấp cũng trở nên khó khăn.
“Qua hết rồi, không sao.” Anh gối đầu lên vai Thời Yên, thấp giọng nỉ non, không biết là đang an ủi cô, hay là an ủi chính mình, “Sau này, anh sẽ không để em bị thương nữa.”
Thời Yên nắm bàn tay khẽ run của anh, đáp lại: “Ừm, em không sao, có điều lúc nãy cháy, em thấy một ít hình ảnh, hình ảnh không thuộc về trí nhớ của em.”
Lục Cảnh Nhiên nhăn mày: “Em thấy cái gì? Nói không chừng đây mới là ký ức vốn có của em.”
Thời Yên hồi tưởng một chút, cầm lấy điện thoại click mở ghi chú, ngón tay vẽ lên trên: “Hình như em thấy hình vẽ như vậy, em cũng không biết đây là cái gì.”
Lục Cảnh Nhiên chờ cô vẽ xong, nhìn kỹ. Thời Yên vẽ một hình đơn giản, nhưng cũng không dễ phân biệt đến tột cùng là cái gì: “Cỏ ba lá? Quạt điện?”
“…… Em cũng không biết.” Biểu tượng này cũng không dừng lại trong đầu Thời Yên quá lâu, cô cũng chỉ vẽ đại khái, “Anh nói có thể là logo của nhãn hiệu nào không?”
Lục Cảnh Nhiên gật đầu, nói: “Trông giống, hình ảnh đơn giản rõ ràng này giống thiết kế dùng làm logo, anh gửi nó cho ông nội Âu để ông tìm xem manh mối liên quan.”
“Được.” Âu Văn Phú vừa có quan hệ lại có tiền, ông tìm sẽ dễ dàng hơn.
Lục Cảnh Nhiên phủ lên tay Thời Yên, lấy điện thoại di động trong tay cô khóa màn hình: “Đừng nghĩ nữa, nghỉ ngơi sớm đi.”
“Ừ.”
“Vừa rồi bị dọa như vậy, em ngủ một mình có sợ không? Nếu không anh ngủ với em nhé.”
Thời Yên: “……”
Lục Cảnh Nhiên thật sự mặt dày ở lại phòng Thời Yên, nằm bên cạnh cô. Sau khi tắt đèn, anh còn được với đòi tiên ôm eo Thời Yên.
Thời Yên cúi đầu nhìn cái tay đặt trêи eo mình, mở miệng nói: “Em không sợ, anh không cần như vậy.”
Lục Cảnh Nhiên nói: “Anh sợ.”
Thời Yên: “……”
Không biết có phải hoả hoạn kϊƈɦ thích tới ký ức của Thời Yên hay không, đêm nay cô ngủ không yên lắm, ngay lúc nửa mơ nửa tỉnh, cảm giác được một đôi cánh tay hữu lực vẫn luôn ôm chặt eo mình không hiểu sao khiến cô an tâm không ít.
Sáng hôm sau, Lục Cảnh Nhiên tỉnh trước Thời Yên, nhìn người nằm trong lòng mình, ánh mắt Lục Cảnh Nhiên lập tức mềm mại. Anh nhẹ nhàng ngửi mùi hương tóc cô, tay cũng không thành thật.
Thời Yên cũng tỉnh lại rất nhanh, ngực Lục Cảnh Nhiên ở phía sau nóng như bàn ủi, trêи người còn có một cánh tay sờ loạn, Thời Yên không tự giác giãy giụa trong lòng anh.
“Đừng nhúc nhích.” Lục Cảnh Nhiên hít một hơi, kìm chặt Thời Yên đang lộn xộn. Hơi thở nóng hổi của anh phun sau cổ mình, Thời Yên thật sự không dám động.
Bởi vì cô không chỉ cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh tăng lên mà còn bộ phận mẫn cảm nào đó có biến hoá.
“…… Sáng sớm anh phát tình cái gì?”
Lục Cảnh Nhiên hít sâu mấy hơi, muốn ép xúc động trong lòng xuống: “Chính là sáng sớm, đàn ông mới dễ dàng động ɖu͙ƈ.”
“……” Tuy rằng bọn họ chỉ còn ba ngày nghỉ phép cuối cùng, nhưng Thời Yên cũng không muốn ba ngày này ở trêи giường, “Xin anh cần phải nhịn xuống.”
Lục Cảnh Nhiên cười nhẹ một tiếng, ngực khẽ chấn động: “Anh không nhịn được, làm sao bây giờ?”
“…… Vậy anh có thể đi tắm nước lạnh.”
“Tàn nhẫn như vậy sao?” Lục Cảnh Nhiên đứng dậy, đôi tay chống bên cạnh Thời Yên. Tư thế này thật sự quá có tính xâm phạm và tính ám chỉ, Thời Yên không nhịn được kéo cổ áo của mình: “Còn ba ngày cuối cùng, anh nhất định phải chống đỡ!”
Lục Cảnh Nhiên cười, cúi đầu hôn môi cô một cái: “Em đừng gạt anh, anh bỗng nhiên nghĩ thông suốt, chờ khi nghỉ phép trở về, không phải càng không có cơ hội sao?”
Thời Yên: “……”
Lục Cảnh Nhiên đè trêи người, một tay cầm tay đặt bên cạnh người cô, một tay chậm rãi kéo cổ áo cô, tinh tế hôn lên cổ cô: “Yên tâm, anh sẽ kiềm chế, tuyệt đối sẽ không khiến em nằm khách sạn ba ngày.”
Thời Yên còn chưa kịp mắng thành tiếng đã bị Lục Cảnh Nhiên dùng đôi môi ngăn chặn, quần áo bất tri bất giác đã bị anh cởi bỏ, làn da nóng rực của hai người dán lên nhau thân mật khăng khít.
Lục Cảnh Nhiên nhớ là lần đầu tiên, điều hoà cảm xúc của Thời Yên mới chậm rãi kết hợp cùng cô, muốn cô bớt một chút đau đớn. Dưới sự trêu chọc của anh, Thời Yên xác thật tương đối dễ dàng tiếp nhận anh, nhưng vẫn để lại chiến tích — vài vết cào có thể thấy rõ trêи người anh.
Có điều cái này đối với Lục Cảnh Nhiên hiện giờ mà nói chẳng hề đau đớn, anh lần lượt hôn Thời Yên, khiến cô trầm luân cùng mình.
Chờ sau khi tắm xong đi ra, một buổi sáng cơ bản đã qua, dù còn có thời gian, Thời Yên cũng không có sức lực ra ngoài chơi, chỉ muốn nằm trong khách sạn làm cá muối.
Lục Cảnh Nhiên nhìn cô mệt mỏi nhắm hai mắt, khom lưng hôn môi cô: “Rất mệt sao?”
Thời Yên bĩu môi, không để ý đến anh. Lục Cảnh Nhiên cũng không giận, anh điện thoại gọi cơm trưa, an vị bên cạnh Thời Yên, chậm rãi mát xa cho cô: “Hiện giờ chúng ta gạo sống nấu thành cơm, sau khi trở về em phải phụ trách với anh.”
Thời Yên: “……”
Sao lại có người mặt dày vô sỉ như vậy cơ chứ!
Lục Cảnh Nhiên thấy cô không đáp lời thì hỏi: “Sao thế, chẳng lẽ vừa rồi anh hầu hạ em không thoải mái sao?”
Thời Yên: “…………”
Cô rốt cuộc mở mắt ra, đạp mạnh Lục Cảnh Nhiên một cái. Lục Cảnh Nhiên cười bắt lấy chân cô, thuận thế xoa bóp cho cô hai cái: “Vừa rồi không phải còn nói sắp rời ra từng mảnh sao? Bây giờ xem ra còn thừa lực.”
“Đó là bởi vì anh thật sự quá thiếu đòn.” Thời Yên rút chân, xoay người dựa vào giường, “Anh vẫn nên xoa bóp thắt lưng cho em đi.”
Lục Cảnh Nhiên nghe lời xoa cho cô, nhưng vẫn không quên cò kè mặc cả: “Sau khi trở về chúng ta có thể chuẩn bị hôn lễ, hôm nay chúng ta không làm biện pháp bảo vệ, nếu em mang thai cũng không muốn bụng lớn tham gia hôn lễ đâu nhỉ.”
“…… Anh cho rằng dễ một lần là trúng như vậy sao?” Có phải quá tự tin không hả.
Lục Cảnh Nhiên nghiêm túc suy nghĩ: “Ừ, hình như không dễ dàng lắm, vậy chúng ta làm cần mẫn một chút.”
“…… Cút ngay!”
Thời Yên ở khách sạn nghỉ ngơi một ngày, lúc sau kiên quyết không ngủ cùng Lục Cảnh Nhiên, cuối cùng bảo vệ được hai ngày nghỉ cuối cùng chơi vui vẻ ở bờ biển. Ngày trở về, Lục Cảnh Nhiên lại thay bộ áo sơmi và quần cộc phong cách bãi biển, cũng không biết anh có chấp niệm gì với bộ quần áo này.
Sau khi trở lại thành phố A, Lục Cảnh Nhiên vẫn đưa Thời Yên trở về Âu gia trước, Âu Văn Phú mấy ngày chưa thấy cháu gái, nghe nói bọn họ trở về thì chạy ra đón bọn họ. Cung Kiệt mới vừa xách hành lý của bọn họ về phòng, Lục Cảnh Nhiên phát quà cho mọi người, lại quay trở về bên cạnh Thời Yên.
Âu Văn Phú trò chuyện với Thời Yên xong, nhìn về phía Lục Cảnh Nhiên, vừa quay đầu thì nhìn thấy vết cào trêи cổ anh.
Lần đó Thời Yên cào rất tàn nhẫn, vết thương đến bây giờ vẫn chưa biến mất bao nhiêu, Âu Văn Phú nhìn vết thương này, có chút kỳ quái: “Cảnh Nhiên, vết thương trêи cổ cháu là ai cào?”
Tai Thời Yên lập tức ửng đỏ, Lục Cảnh Nhiên cũng có chút không được tự nhiên, anh ho khan một tiếng, nói dối: “À, bị mèo khách sạn nuôi cào bị thương.”
Dù lúc trước Âu Văn Phú không rõ, nhìn biểu hiện của bọn họ hiện tại cũng hiểu ra. Tuy rằng cháu gái bảo bối của mình trước khi kết hôn đã hoàn toàn thành người nhà người ta khiến ông có chút không vui, nhưng nghỉ phép này vốn dĩ chính là bọn họ thu xếp, hiện tại cũng coi như có “tiến bộ vượt bậc” như ước nguyện.
Nhìn thấu không nói toạc, Âu Văn Phú ngoài miệng vẫn nói đùa: “Vậy cháu tìm bác sĩ khám chưa? Bị mèo cáo có thể lớn có thể nhỏ.”
“Dạ, khám rồi ạ, ông nội yên tâm.”
Lâm Khả Khả đi bên cạnh Âu Văn Phú tự nhiên cũng xem hiểu, trong tay cô ta cầm quà Thời Yên mang về, hận không thể bóp nát rồi ném vào thùng rác.
“Chị Khả Khả, chị làm sao vậy? Sắc mặt thoạt nhìn không tốt lắm.” Thời Yên đi đến trước mặt Lâm Khả Khả, hỏi han ân cần. Đầu cô nghiêng về một bên, Lâm Khả Khả liền thấy dấu hôn nhạt trêи cổ cô.
“……” Phải chống đỡ.