Trước khi tới du thuyền của Âu Văn Phú, Thời Yên đã tìm sẵn đồng nghiệp giả làm ân nhân cứu mạng cô.
Lâm Khả Khả sợ cô gian lận trước, nói hôm nay lập tức lên đường đi gặp bọn họ, Thời Yên ở trong lòng cười lạnh một tiếng, đáp: “Em gọi điện thoại qua đó, bảo bọn họ ở nhà chờ chúng ta.”
Âu Văn Phú nói: “Ừ, đi đi, đột nhiên tới thăm không quá hợp lễ nghĩa.” Ông nói, lại bảo Cung Kiệt đi chuẩn bị một phần quà tặng, coi như là quà gặp mặt.
Lúc Thời Yên đứng ở một bên gọi điện thoại, Lâm Khả Khả vẫn luôn quan sát cô, Thời Yên không nói điện thoại bảo lâu thì trở về nói với bọn họ: “Ông nội, may mà cháu gọi điện thoại trước, bọn họ chuyển nhà rồi, căn phòng trước nằm trong diện phá bỏ và di dời.”
Lâm Khả Khả nhíu mày khó có thể thấy, nhưng cũng không tiện nói cái gì, Âu Văn Phú ngược lại có chút tiếc nuối, ông vốn đang muốn nhìn một chút, năm năm nay cháu gái sống ở đâu: “Phá bỏ và di dời cũng không có biện pháp, bọn họ nói địa chỉ mới cho cháu không?”
“Dạ, có ạ, chúng ta có thể tới bất cứ lúc nào.”
Cung Kiệt chuẩn bị quà xong, Âu Văn Phú dẫn theo một nhóm người lớn xuất phát. Âu Văn Phú vốn dĩ là người có tiền nổi tiếng trong nước, đi chỗ nào đều mang theo vệ sĩ, hiện tại bởi vì thân thể không tốt lắm, còn phải mang theo đoàn đội chữa bệnh, ra ngoài xác thật không tiện lắm.
May mắn Âu gia có máy bay riêng, nếu không mênh ʍôиɠ cuồn cuộn đi ra ngoài như vậy, còn không biết khiến cho bao nhiêu người vây xem.
Thời Yên và Lâm Khả Khả một trái một phải đỡ ông, sau khi đi lên máy bay, nói với ông một chút chuyện vui 5 năm nay, chọc ông cụ cười không ngừng. Thật đúng là khỏi nói, sau khi Thời Yên tới Âu gia, tinh thần Âu Văn Phú xác thật tốt hơn trước rất nhiều, thân thể cũng có vẻ cứng rắn hơn.
Sau khi tới đích, lại có ô tô tới đón bọn họ, Thời Yên nói địa chỉ cho tài xế, đoàn xe đi ra ngoài. Dù Âu Văn Phú đã rất khiêm tốn, nhưng sau khi tới tiểu khu vẫn dẫn tới không ít người qua đường vây xem.
Thời Yên có chút oán giận nói: “Cháu đã bảo để bọn họ tới Âu gia rồi, ông nội ra ngoài quá bắt mắt.”
Lâm Khả Khả biết cô đang nói mình, trong lòng tự nhiên không thoải mái, nhưng cũng không thể biểu hiện ra ngoài, cô ta cười với Thời Yên, giọng mang xin lỗi nói: “Mỹ Lệ, là chị suy xét không chu toàn.”
Âu Văn Phú lên tiếng hoà giải: “Cũng không thể trách Khả Khả, bọn họ dù sao cũng là ân nhân cứu mạng Mỹ Lệ, chúng ta vẫn tự mình tới mới có vẻ có thành ý.”
Thời Yên nhìn Lâm Khả Khả một cái, không nói cái gì nữa, đỡ Âu Văn Phú đi vào. Hai vị đồng nghiệp cô tìm tới đã chờ ở trong nhà, nghe thấy tiếng bước chân lập tức chạy tới mở cửa: “Ai nha, Mỹ Lệ à, đây, vị này là Âu lão tiên sinh đúng không? Mau mời vào mau mời vào.”
Vì không khiến người khác chú ý, Âu Văn Phú chỉ dẫn theo hai vệ sĩ và một y tá đi tới, thêm Lâm Khả Khả và Thời Mỹ Lệ, tổng cộng sáu người, đi vào phòng khách lập tức nhét đầy căn phòng nhỏ.
“Ngại quá, chỗ chúng tôi nhỏ quá.” Người phụ nữ mời Âu Văn Phú ngồi xuống, cười hòa ái dễ gần, “Ngài nói ngài sao còn tự mình tới đây, muốn gặp chúng tôi, bảo Mỹ Lệ gọi điện thoại, chúng tôi sẽ đi qua.”
Âu Văn Phú nói: “Mọi người cứu Mỹ Lệ, tôi tự mình đi một chuyến tính là gì. Mọi người đừng đứng, cũng ngồi xuống đi.”
Hai người nhìn nhau, sau đó ngượng ngùng ngồi xuống. Âu Văn Phú trò chuyện Thời Yên với bọn họ, Lâm Khả Khả đứng ở một bên, một bên đánh giá nhà ở, một bên quan sát bọn họ.
Hai đồng nghiệp Thời Yên tìm tới đều là tay già đời, bọn họ đã chuẩn bị tốt mọi thứ, sẽ không lộ ra sơ hở gì trước mặt Lâm Khả Khả.
Âu Văn Phú trò chuyện với bọn họ rất vui sướиɠ, suy xét đến thân thể ông, nửa tiếng sau y tá nhẹ giọng nhắc nhở ông. Âu Văn Phú tặng quà đã chuẩn bị trước đó cho bọn họ, lại cho bọn họ một cái thẻ: “Cái này cũng mong mọi người nhận lấy, là một chút tấm lòng nho nhỏ của tôi, lại lần nữa cảm ơn mọi người đã cứu Mỹ Lệ.”
Thời Yên thấy Âu Văn Phú cho bọn họ thẻ thì không bình tĩnh. Phí dịch vụ của hai người họ, Âu Thế Xuyên sớm đã cho! Hiện tại Âu Văn Phú lại cho, không phải làm một phần lấy hai phần tiền công sao!
Hơn nữa “tấm lòng nho nhỏ” của Âu Văn Phú tuyệt không phải tấm lòng nho nhỏ.
Người phụ nữ tự nhiên cũng biết, Âu Văn Phú vừa ra tay, số tiền kia không phải là số lượng nhỏ, đôi mắt lập tức sáng lên. Thời Yên thấy bà ta tính toán duỗi tay nhận, vội ấn thẻ lại bàn: “Ông nội, sao ông lại lấy tiền vũ nhục người ta, lúc bọn họ cứu cháu cũng không biết cháu là Âu Mỹ Lệ, người ta cũng không phải là hướng về phía tiền của cháu mới cứu cháu.”
Người phụ nữ: “……”
Này thật đúng là coi mình thành người Âu gia, tiếc tiền thay Âu gia rồi.
Bà ta cười với Thời Yên, mở miệng nói: “Mỹ Lệ, sao con có thể nói ông nội con như vậy chứ, ông cũng chỉ là muốn cảm ơn chúng ta, chúng ta hiểu, ông không phải muốn lấy tiền vũ nhục chúng ta.”
“……” Ha ha ha ha, Thời Yên ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn chằm chằm bà ta.
Âu Văn Phú cầm lấy thẻ, lại nhét vào trong tay người phụ nữ: “Hai người chiếu cố Mỹ Lệ nhiều năm như vậy, đây là hai người nên nhận, không cần có gánh nặng trong lòng.”
“Vậy…… Chúng tôi từ chối nữa có vẻ chúng tôi làm kiêu, tấm lòng của Âu lão tiên sinh chúng tôi xin nhận lấy.” Người phụ nữ cầm thẻ đút vào trong túi mình.
Thời Yên: “……”
Tiền kiếm được quá dễ dàng rồi! Cô liều sống liều chết, còn một đồng còn chưa tới tay đâu!
Đưa tấm lòng xong, Âu Văn Phú liền đứng dậy cáo từ, hai người tiễn bọn họ xuống nhà mới quay trở về phòng.
Lâm Khả Khả lên xe, xuyên qua cửa sổ xe lại nhìn bọn họ một cái.
Lời nói của hai người kia hôm nay ngược lại đều có thể tự bào chữa, nhưng chỉ cần Thời Mỹ Lệ là giả thì nhất định có thể tìm được cửa đột phá từ trêи người họ. Mặc kệ là hàng xóm xung quanh, nơi ở trước, hay bệnh viện mà Thời Mỹ Lệ tiếp nhận trị liệu, luôn có địa phương sẽ bị cô ta tra ra sơ hở.
Thời Yên thấy ánh mắt của cô ta là biết cô ta còn chưa chết tâm. Lâm Khả Khả hoàn toàn là nhân tố nằm ngoài kế hoạch của cô, cô thật sự nghĩ không rõ, vì sao cô ta phải cắn cô không nhả như vậy.
Trở lại Âu gia, Thời Yên và Âu Văn Phú cùng nhau ăn cơm, lại nghịch mèo một lát rồi khoá mình trong phòng, bắt đầu gửi tin nhắn với hai vị đồng nghiệp hôm nay, muốn bọn họ nhổ tiền của Âu Văn Phú ra.
Nhưng tiền đã vào túi người ta, còn muốn người ta nhổ ra chính là một việc khó. Thời Yên giằng co hai mươi phút với bọn họ, hai người phân tích sâu rộng cặn kẽ bọn họ có bao nhiêu vất vả, lấy tiền này có bao nhiêu hợp lý, tóm lại chính là, đừng nghĩ bắt cho bọn giao tiền ra.
Thời Yên mím môi, cũng không có cách nào làm gì bọn họ. Đang muốn ném điện thoại sang một bên, trêи màn hình lại hiện thị một tin nhắn mới. Lần này là Lục Cảnh Nhiên.
Avatar của Lục Cảnh Nhiên chính là Lolita, avatar của Thời Yên cũng là Lolita, nhìn qua rất giống avatar đôi.
Lục Cảnh Nhiên: Ngày mai có thời gian không? Ông nội hẹn em ngày mai đến nhà ăn cơm.
Thời Yên: “……”
Ngày mai, không để cô thở một hơi mà.
Mỹ Lệ: Tôi muốn nói với ông nội đã
Lục Cảnh Nhiên: Anh vừa mới hỏi qua ông, ông nói có thể
Mỹ Lệ:…… Ồ