Diệp Quan vừa ngồi xuống giường đã bị Diệp Vãn nắm tay, lắc lắc.
Phản ứng của Diệp Vãn làm hai người lớn nhất thời không biết nên làm sao, tiểu quỷ này mỗi lần mở miệng ra đều có thể làm người khác kinh người.
Hôn một chút…
Người nhỏ thì làm nũng, người lại trầm mặc. Dù sao thì người nói đơn thuần mà người nghe lại phức tạp.
Trong tức khắc Hạ An cũng không thể nghĩ đơn thuần được như bé con, theo bản năng ngẩng đầu nhìn Diệp Quan, vừa lúc Diệp Quan cũng đang nhìn nàng một cái.
Hai người không nói lời nào, nhưng ánh mắt chạm nhau vài giây, có cảm giác ái muội khó nói thành lời.
Ít nhất thì Hạ An cảm thấy ái muội.
“Mẹ hôn một chút, mẹ tiểu Hạ sẽ hết đau.” Diệp Vãn vẫn quấn lấy Diệp Quan tích cực mười phần, nghe Hạ An nói đau, tiểu gia hỏa đau lòng biết bao.
Diệp Quan: “…”
Diệp Vãn hung hăng thúc giục: “Mẹ, mẹ nhanh lên~”
Diệp Quan liếc nhìn Hạ An, yên lặng chờ Hạ tiểu thư mở miệng giải thích với tiểu gia hỏa, dù sao thì mấy cái chuyện dụ dỗ trẻ nhỏ này từ trước tới nay đều do Hạ An phụ trách.
Nhưng mà… Hạ An không nói gì.
Hạ An thừa nhận chính nàng có chút mong chờ phản ứng của Diệp Quan, đại khái là cảm thấy cô ngày thường quá nghiêm túc quá lạnh nhạt, cho nên nàng đặc biệt muốn nhìn thấy một mặt khác của Diệp tổng.
Cũng như lúc ăn cơm chiên vậy…
Bây giờ nhớ lại Hạ An còn không nhịn được cười.
Hạ An cùng Diệp Vãn ôm ấp thành một khối, tóc dài rối tung đan xen vào nhau, trông không khác gì hai mẹ con thật sự, vẻ mặt lúc nói chuyện cũng tương tự nhau.
Diệp Quan bị hai con người vẻ mặt đơn thuần đang ngồi trên giường làm cho không còn lời nào để nói, cô híp híp mắt nhìn Hạ An, phản ứng giả ngu này của Hạ tiểu thư, hiển nhiên là xem trò vui ngại thiên hạ không loạn.
Sẽ không phải dỗ như dỗ trẻ con, hơn nữa Diệp Quan cũng không có thiên phú nói đùa, cô nghiêm mặt nói: “Thoa thuốc rồi ngủ.”
Trả lời đúng quy đúng củ, quả thực vô vị như tưởng tượng của nàng, Hạ An oán thầm, nhưng ngẫm lại, Hạ An bất đắc dĩ cười cười, quan hệ của hai người làm gì có thể có thứ gọi là tình thú.
Hạ An cúi đầu tiếp tục thân mật cùng Diệp Vãn: “Vãn Vãn hôn mẹ một chút đi.”
“Dạ.” Diệp Vãn ôm Hạ An, kề sát lên thái dương Hạ An cẩn thận hôn lên: “Mẹ, bây giờ còn đau không?”
“Vãn Vãn hôn một cái hết đau rồi.”
“Con thoa thuốc cho mẹ nha.”
“Được nha, Vãn Vãn ngoan quá.”
Được khen nên Diệp Vãn hài lòng nhếch nhếch miệng nhỏ, ra vẻ người lớn dịu dàng dặn dò: “Đau thì nói với Vãn Vãn nha~”
Hạ An bắt lấy cơ hội, tiện đường đùa giỡn Diệp tổng một phen: “Diệp tổng, con gái chị biết xót người hơn chị nhiều.”
Biểu hiện của Diệp tổng vẫn là vạn năm bất biến.
Nói xong, nụ cười Hạ An cứng ngắt, biết mình tự bôi xấu bản thân.
Diệp Vãn vẫn còn đang thoa thuốc giúp Hạ An: “Mẹ có đau hông?”
“Hông đau.”
Diệp Quan ngồi trên giường xem Diệp Vãn thân thiết thoa thuốc mỡ cho Hạ An, tình cảnh này thực sự là muốn bao nhiêu hài hòa thì có bấy nhiêu, giống như chuyện chật vật tối nay chưa từng phát sinh.
Có thể nghĩ thoáng được đến vậy?
Cô lại nhớ tới câu kia của Hạ An, không cười, chẳng lẽ khóc sao?
Đối phương lại đang nhìn mình chằm chằm.
Hạ An có cảm giác đêm nay Diệp Quan lúc nào cũng nhìn chằm chằm mình, mà mỗi lần nàng ngẩng đầu cũng chứng thực được như vậy. Hạ An bị nhìn đến loạn tâm, Diệp Quan cái gì cũng không nói, chỉ là thỉnh thoảng nhìn nàng như vậy.
Đây là có ý gì?
Hạ An muốn nói ánh mắt như vậy sẽ dễ làm người khác hiểu lầm, hơn nữa khuôn mặt này của Diệp tổng, nếu nói mang theo thuộc tính trêu chọc người khác cũng không phải là nói quá.
Quan hệ giao dịch, cần phải quan tâm như thế sao?
Hay chỉ là một chút an ủi không có ý nghĩa gì, thậm chí là thương hại…
Đây là lần đầu Hạ An rối rắm như vậy, trong lòng tự hỏi người kia có phải thích mình hay không? Mà người kia, là chỉ Diệp Quan.
Hình như nghĩ hơi nhiều.
Hạ An còn đang rối rắm, nếu Diệp Quan có cảm giác ở phương diện kia với nàng thì tại sao mọi thời khắc đều muốn giữ khoảng cách với nàng đây? Mà lần nào cũng cường điệu quan hệ trên hợp đồng.
“Chị có gì muốn nói với em à?” Hạ An hỏi Diệp Quan.
Diệp Quan vẫn chưa ý thức được ánh mắt của cô đêm nay luôn dừng trên người Hạ An, hơn nữa còn bị đối phương phát hiện: “Không có, ngủ đi.”
“Ừ.” Hạ An thất thần đáp một tiếng.
Diệp Quan kéo chăn ra chui vào trong chăn.
Hạ An đột nhiên nhớ tới một việc, đêm nay nhóc con cũng không nháo đòi ngủ cùng hai mẹ nhưng Diệp tổng lại rất tự giác.
Nhổ nước bọt trong lòng một hồi, Hạ An vẫn là không nói ra. Cũng không biết bắt đầu từ bao giờ, mỗi lần nàng về nơi nay, giống như ngầm thừa nhận ‘Một nhà ba người’ ngủ chung.
Diệp Vãn uống thuốc cảm, Hạ An lại đang bồi tiếp bên người bé con cho nên đêm nay ngủ rất nhanh, không quá mấy phút đã mỹ mãn ngủ ngon lành.
Trước khi Diệp Quan tắt đèn…
Cho chị xem cái này nè.” Hạ An đè thấp giọng ra vẻ thần bí nói.
Diệp Quan thấy Hạ An đưa cho mình một tập vẽ.
“Vãn Vãn vẽ, thật đáng yêu.”
Diệp Quan cúi đầu nghiêm túc nhìn hình vẽ bằng bút màu trên tập vẽ, một nhà ba người, nét vẽ non nớt đơn giản, ba người tay trong tay đứng chung một chỗ.
Hai người dựa vào đầu giường, nhìn cùng một bức tranh.
Một nhà ba người, hình ảnh thật ấm áp.
Hạ An nhìn đến xuất thần, chính nàng cũng là một thành viên trong đó.
Kỳ thật Hạ An đối với gia đình cũng không có tí khái niệm gì, mẹ nàng bỏ đi từ rất sớm, từ nhỏ cũng chỉ có nàng với cha mình, nói đến hầu như không tìm được một tí ký ức ấm áp nào.
Hạ An chỉ vào người bên phải, nói nhỏ: “Vừa nhìn đã biết đây là chị.”
“Sao?” Diệp Quan liếc mắt nhìn Hạ An. . Tiên Hiệp Hay
Hạ An quay mặt qua: “Tại không cười á.”
“…” Diệp Quan im lặng chốc lát, chỉ vào người bên trái, cũng nói: “Còn đây vừa thấy đã biết là cô.”
Hạ An hỏi lại: “Tại sao?”
Diệp Quan nhướng mày: “Lùn.”
Đây gọi là gậy ông đập lưng ông.
Hạ An không còn gì để nói, không nghĩ tới Diệp tổng thù rất dai.
Diệp Quan nhìn thẳng vào mắt Hạ An, vốn muốn nói đi ngủ, nhưng thấy vẻ mặt ăn trái đắng của đối phương, cảm thấy thú vị, thế là không chút lưu tình mà đả kích: “Lẽ nào tôi nói sai?”
Nói không sai, lời nói còn như châu như ngọc.
“Diệp tổng.” Hạ An tiếp tục đánh trả: “Chị cứ vậy là sau này sẽ không tìm được người yêu.”
Diệp Quan không trả lời, mà là lấy tập vẽ trong tay Hạ An để lại đầu giường, khẽ hừ một tiếng: “Ngủ.”
Đèn tắt, một mảnh đèn kịt.
Hạ An nhắm mắt lại, như cũ nghiêng người mà ngủ, theo thói quen định ôm Diệp Vãn, mà Diệp Vãn cũng rất thích chui vào lồng ngực Hạ An.
Ban đêm, cũng không biết là mấy giờ.
Hạ An đột nhiên tỉnh lại một lần. Tay nàng chậm rãi sờ soạng, mơ mơ màng màng cảm thấy có gì đó không đúng, nàng mở mắt ra, dần dần thanh tỉnh mới phát hiện ra cánh tay mình đang ôm hẳn là eo của Diệp Quan.
Nhóc con vẫn được kẹp ở giữa hai người.
Hạ An vẫn cứ duy trì tư thế này, ý thức ngày càng thanh tỉnh. Cánh tay khoát trên eo Diệp Quan thoáng cứng đờ.
Không thu về cũng không tiến thêm một bước.
Trong bóng tối có thể mơ hồ ngửi được mùi hương độc nhất trên người Diệp Quan, còn có độ ấm trong lồng ngực cô, Hạ An mở to mắt, khó có thể ngủ lại.
Tựa như thật sự có tâm sự…
Đêm khuya, Hạ An vẫn như cũ không biết mấy giờ, lần thứ hai nhắm mắt lại.
Tháng mười một, nhiệt độ ở Nam thành đã hạ xuống rất thấp. Hạ An sợ lạnh, chăn mền hơi lỏng lẻo một xíu thì tay chân sẽ lạnh lẽo. Vì vậy chất lượng giấc ngủ của Hạ An khi ở trường kém xa so với ở Diệp gia. Dù sao thì ở đây, khi ngủ cũng có người ôm ấp sưởi ấm.
Trời vừa mới tờ mờ sáng thì Diệp Vãn đã dậy rồi, nằm trên giường trở mình.
“Sao vậy?” Hạ An mông lung mở mắt ra.
“Con muốn đi toilet.”
“Mẹ đưa con đi.”
“Mẹ ngủ đi, Vãn Vãn tự mình đi.” Diệp Vãn xưa nay ngoan ngoãn hiểu chuyện, ngay cả đi toilet đều là tự đi, yên lặng không khóc không nháo.
“Ừm, ngoan…” Hạ An nhẹ giọng đáp, tối hôm qua uống quá nhiều nên hôm nay còn hơi chóng mặt.
Sau khi đi toilet xong, Diệp Vãn đứng ở mép giường nhìn hai mẹ còn đang ngủ, nghĩ nghĩ, liền đi về phòng của mình. Bởi vì bà cố đã nói với bé con, không thể ngày nào cũng đòi ngủ cùng với hai mẹ.
Diệp Vãn hỏi tại sao không thể.
Bà Lương nói, chỉ cần ba người không ngủ chung, mẹ sẽ dỗ dành mẹ tiểu Hạ, sau này ngày nào mẹ tiểu Hạ cũng về nhà.
Tiểu gia hỏa cũng không hiểu gì nhưng vẫn ghi nhớ trong lòng.
Trên giường, Hạ An trở mình, theo bản năng hướng về nơi ấm áp mà lăn đến, thế nên khi Diệp Quan mở mắt ra thì phát hiện hai người mới chiếm nửa cái giường, mà đầu của Hạ An thì đang nằm trên gối của cô, thân thể còn dán sát vào cô, Diệp Vãn không biết đã rời giường từ khi nào, cũng không thấy bóng dáng.
Trong phòng hơi sáng.
Diệp Quan nằm im chậm rãi nghiêng đầu qua. Trên gối là khuôn mặt thanh tú trắng nõn của Hạ An, hô hấp đều đều.
Diệp Quan nhìn một hồi lâu, sau đó nhẹ nhàng nghiêng người.
Hai người càng gần nhau hơn.
Bởi vì tác dụng của cồn nên Hạ An ngủ trầm hơn so với ngày thường.
“Đừng nhúc nhích, ngoan…” Hạ An nỉ non, vẫn nghĩ mình đang ôm tiểu gia hỏa cho nên lấy tư thế ôm Diệp Vãn mà ôm Diệp Quan trong lòng.
Càng lúc càng thân mật.
Diệp Quan để Hạ An ôm, trong tiêm thức cũng kỳ vọng Hạ An ôm mình. Nếu lần đầu Hạ An ôm cô, nội tâm của cô còn có chút kháng cự, nhưng bây giờ cô không những không kháng cự, trái lại còn rất hưởng thụ.
Qua một đêm, Diệp Quan phát hiện thái dương của Hạ An hiện lên một mảnh xanh tím.
Hạ An hơi xê dịch đầu.
Bởi vì Hạ An đột nhiên đến gần cho nên môi Diệp Quan hầu như đã kề sát trên trán nàng, chỉ cách một khoảng bé xíu xiu không thể đo được, nhưng thực sự là không có chạm tới.
Chỉ là thiếu chút nữa…
Diệp Quan sửng sốt một lát, theo bản năng lui đầu về sau nửa tấc, cô nhìn chằm chằm một góc xanh tím trên trán Hạ An, thất lâu sau lại chậm rãi thử tới gần hơn.
Gần thêm một nửa, chính là hôn môi.
Diệp Quan hơi rũ mắt, không có dâng lễ cỗ cảm giác buồn nôn kia, nàng nhìn khuôn mặt Hạ An, thậm chí là muốn nếm thử, thử xem có phải hôn môi người khác cũng sẽ không phản cảm đến mức không thể tiếp thu như mình tưởng tượng hay không.
Chỉ là khát vọng có thể giống như người bình thường…
Diệp Quan còn đang thất thần, nào biết sau đó Hạ An trực tiếp vùi đầu vào lồng ngực cô, mặt còn khó chịu cọ cọ nữa.
Vừa vặn ép vào vị trí không nên ép.
Trong nháy mắt, trong lòng Hạ An mở ra một oại cảm giác chưa bao giờ có, Hạ A ôm eo cô, mũi với môi cách một lớp váy ngủ mỏng manh mà chậm rãi cọ cọ.
Nhịn tim không ổn định, còn có chút tê dại.
Hạ An chỉ cảm thấy vừa thơm vừa mềm, lại còn ấm áp.
Rốt cụộc cũng có cảm giác không đúng.
“A!?” Nàng bỗng nhiên bừng tỉnh, quả nhiên là ôm nhầm người rồi…
Xấu hổ muốn chết.
Hạ An lập tức buông Diệp Quan ra, tim như muốn nhảy ra ngoài, nàng ngồi dậy đưa tay vuốt tóc, tay chân vô cùng luống cuống: “Vãn Vãn… con bé dậy rồi hả?”
Tim Diệp Quan cũng đập nhanh nhưng ngoài mặt thoạt nhìn bình tĩnh hơn Hạ An nhiều: “Dậy rồi.”
“Hôm nay con bé dậy sớm vậy.” Hạ An còn đang nghĩ đến hành vi lưu manh của mình vừa rồi cho nên hiện tại cũng không biết mình đang nói gì.
Diệp Quan xốc chăn ra xuống giường, nhìn nhìn Hạ An: “Nếu hôm nay có thời gian thì chúng ta cùng nhau đưa Vãn Vãn đến nhà trẻ đi.”
“Ừm.”
“Còn có…”
“A?”
Diệp Quan lại nói: “Cuối tuần này nhà trẻ mở đại hội thể dục thể thao gia đình, Vãn Vãn đã ghi danh cho chúng ta.”
___________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Hạ không cần cảm thấy xấu hổ, lão Diệp còn muốn hôn em kìa, bốn chín gặp năm mươi thôi.