Hạ An đi lấy rượu rồi quay trở lại bàn tiệc: “Soái ca, để em giúp anh mở rượu nha.”
“Không vội không vội, trước hết uống với anh ly này đi, một chút nữa anh lại mở một bình, được không?” Người đàn ông đã không chờ nổi mà nhét ly rượu vào trong tay Hạ An, kêu nàng uống.
Hạ An hoài nghi nhìn ly rượu trong tay, dùng nụ cười chiêu bài khi buôn bán cười cười: “Được, em uống với anh.”
Loại con gái chưa từng trải sự đời này chính là dễ dàng rơi vào tay mình, người đàn ông vui mừng: “Thực thích cái tính sảng khoái này của em.”
Giả vờ nâng ly rượu lên môi, đồng thời Hạ An vẫy tay với Ngải Mễ: “Ngải Mễ, giúp chị khui rượu.”
Chỉ cần khui rượu, mặc kệ là uống hay không thì cũng phải trả tiền, đây là nguyên tắc.
Hạ An rất cẩn thận, ở trong hộp đêm, đừng nói là rời khỏi bàn rồi quay lại, ngay cả ly rượu không trong tầm mắt mình cũng không được uống. Cho nên đối với ly rượu đang cầm trong tay này, đương nhiên nàng cũng sẽ không thật sự uống.
Chờ Ngải Mễ khui rượu xong, Hạ An vừa định đặt ly rượu trong tay xuống, tùy ý tìm đại lý do từ chối thì cánh tay bị người ta nắm lấy….
Là tay phụ nữ, ngón tay trắng nõn tinh tế, đốt ngón tay cân xứng nhỏ dài, rất đẹp mắt.
Hạ An theo cánh tay nhìn lên, ánh mắt mờ mịt, có chút ngoài ý muốn bị một khuônmặt xinh đẹp mang theo vẻ hờ hững đập vào mắt.
Lại là cô ấy….
Hạ An và Diệp Quan đối diện nhau, cô đang rũ mắt nhìn nàng, không cười, mặc kệ là cười hay không thì đều hiện ra một loại kiêu ngạo không thể nói.
Cmn! Tí nữa là uống rồi!
Người đàn ông muốn phát điên, mém chút đập bàn. Đối với sự xuất hiện đột nhiên của Diệp Quan có chút tức giận, lại có chút chột dạ, nhất là khi miếng ngon tới miệng còn bay mất.
Diệp Quan không nói gì lấy ly rượu trong tay Hạ An để lên bàn, môi đỏ khẽ mở, ám chỉ nói: “Đừng uống, về nhà thôi.”
Cô ấy nhất định là nhìn thấy gì đó, cho nên mới đến giải vây cho mình, phản ứng của Hạ An cực nhanh, khi Diệp Quan nắm lấy tay mình thì liền hiểu ra.
Là ảo giác sao? Hạ An cảm thấy khi cô nói những lời này tựa hồ nhu hòa hơn lúc nãy rất nhiều.
Tay vẫn còn bị người ta nắm….
Đáy lòng Hạ An liền dâng lên một dòng nước ấm.
Bởi vì Diệp Quan xen vào nên bầu không khí hơi thay đổi.
Người đàn ông kia thấy có người sắp phá hỏng chuyện tốt của mình liền ậm ừ nói: “Cô...cô là ai?”
Diệp Quan không muốn phí lời với loại người này, liếc nhìn một cái cũng cảm thấy phí thời gian, không muốn ở lại chỗ này thêm giây phút nào nữa.
Hạ An liền đứng dậy, chủ động siết lòng bàn tay của Diệp Quan, nhướng mày cười nhẹ với người đàn ông: “Cô ấy là bạn gái của tôi.”
Bạn gái? Khi Diệp Quan nghe thấy hai chữ này liền liếc nhìn Hạ An…
Vậy cũng dám nói.
Bất quá, cô gái này xem như không quá ngốc.
Lúc Hạ An nói ra lời này, phảng phất như đang khoe cái gì đó.
Tinh tế mà nghĩ, nếu như nàng thực sự có một người bạn gái như vậy, chẳng lẽ còn không kiêu căng công khai chủ quyền sao? Dù cho nhìn bao nhiêu lần đi nữa thì đáy lòng vẫn không thể nhịn được mà tán thưởng, thật xinh đẹp.
Hạ An đối diện với tầm mắt của Diệp Quan, mặt của đối phương vẫn không có tí cảm xúc nào. Lúc này Hạ An không những không buông tay, mà còn mặt dày mày dạn cười cười, càng nắm chặt tay Diệp Quan hơn.
Cái nắm tay này làm nàng cảm thấy kiên định hơn. Có một loại cảm giác tín nhiệm người phụ nữ này không nói nên lời.
Người hơi quen thuộc Diệp Quan một chút đều biết rằng Diệp tổng không thích cùng người khác quá mức thân mật, thậm chí đây còn là một điều cấm kị.
Lòng bàn tay dán chặt vào nhau, đối với Diệp Quan mà nói thì điều này đã thuộc về phạm trù thân mật quá mức, huống chi đây còn là người lạ.
Hai người tay nắm tay tâm cũng hơi xoắn xuýt…
Có ấm, cũng có nóng.
Diệp Quan có chút không khỏe, muốn tránh tay Hạ An, nhưng khi cảm giác được tay của người kia càng ngày càng nắm chặt lấy tay mình, đầu ngón tay của cô cứng đờ cũng không rút ra mà tùy ý cho đối phương tiếp tục nắm.
Còn tưởng là nàng sợ hãi, Diệp Quan kéo tay nàng, ánh mắt ra hiệu: “Đi thôi.”
Điều này có khác gì ngầm thừa nhận mối quan hệ tình nhân của hai người đâu.
Không nghĩ tới việc Diệp Quan phối hợp với mình, trước khi rời đi nàng còn không quên nói với người đàn ông kia: “Soái ca, rượu anh đã khui, tí nữa đừng quên tính tiền.”
Vẫn còn để ý đến tiền. Diệp Quan không thèm để ý tới nàng, cất bước rời đi, tay Hạ An bị cô nắm cũng đi theo.
Chen qua đám đông rộn ràng, hướng tới lối ra cách đó không xa mà đi.
Nhìn bóng lưng của cô, Hạ An nghĩ, chị ấy hẳn là không giống với vẻ ngoài lạnh nhạt bất cận nhân tình.
Ít ra lòng bàn tay của chị ấy thật ấm, rất thoải mái.
Rời khỏi Dạ Sắc, cả thế giới cũng đều yên tĩnh.
Cuối tháng chín cũng đã là cuối mùa hạ, vẫn còn nóng bức, làn gió lướt qua da thịt cũng mang theo cái nóng.
Thời điểm này trên đường cũng không còn xe chạy, càng không có người, chỉ là ngẫu nhiên bắt gặp vài người đang mua say, đỡ tường chật vật nôn ói.
Diệp Quan cuối đầu nhìn hai đôi tay đang nắm lấy nhau, có chút ngoài ý muốn đối với hành động thân mật này hình như… cũng không quá phản cảm.
Gió đêm mang theo hơi nóng thổi qua gò má, tóc Hạ An hơi hỗn loạn, nàng tùy ý duỗi tay vén lên.
Đèn đường sáng trưng làm bật lên đường nét của nàng.
Ánh mắt Diệp Quan không biết là vô tình hay cố ý đảo qua gương mặt này, thấy người kia còn thanh tú hơn trong tưởng tượng của cô, da dẻ rất trắng, trên người còn mang hương vị nữ sinh.
Tuổi của nàng nhất định không lớn.
Hạ An thấy đối phương nhìn chằm chằm mình, lúc này mới buông tay cô ra.
Lúc buông tay, lòng bàn tay còn có chút mồ hôi.
Hai người cứ đứng như vậy một hồi, Hạ An thấy mình nên biểu hiện chút gì đó: “Chuyện lúc nãy cảm ơn chị.”
Diệp Quan không nói gì, cô không thích nhúng tay vào chuyện của người khác, đêm nay xem như là ngoại lệ đi.
Cúi đầu nhìn đồng hồ, sắp ba giờ sáng.
Không thấy cô ấy đáp lại, nụ cười Hạ An có chút cứng lại, hơi lúng túng.
Dưới màn đêm, nhìn đến Hạ An đang cười, Diệp Quan trầm mặc một hồi mới mở miệng: “Cô bao nhiêu tuổi rồi?”
Hạ An bị gió thổi đến híp cả mắt, nàng bán moe với Diệp Quan: “Chị đoán xem?”
Diệp Quan im lặng
Thấy đối phương không có chút hứng thú với trò của mình, như là tự rước lấy nhục, hai giây sau liền thẳng thắn: “Em hai mươi ba.”
Hai mươi ba tuổi, quả nhiên là vừa mới tốt nghiệp đại học, Diệp Quan liếc nhẹ Hạ An một chút, nói với nàng: “Nếu không thể bảo vệ chính mình thì ít tới những chỗ như này một chút.”
Đây là câu nói dài nhất trong đêm nay của nàng, Hạ An sửng sốt, cách nói chuyện này sao giống Đới lão sư thế, rất có tính giáo dục.
Vừa dứt lời, Diệp Quan đã chuẩn bị rời đi.
Bình thường Diệp Quan không hay nói những lời như này, cô không thích can thiệp vào chuyện cá nhân của người khác, cũng như không thích ai can thiệp đến chuyện của mình.
“Ơ…” Thấy cô định rời đi, Hạ An muốn gọi cô lại, nhưng lời nói đến bên miệng liền không biết nên xưng hô như thế nào cho đúng, cuối cùng kêu ra một tiếng: “Chị?”
Trong đêm nay, vừa là bạn gái vừa là chị, cũng cảm thấy được có gì đó sai sai.
Bươc chân của Diệp Quan dừng lại.
Hạ An do dự một lát mới hỏi: “Có thể thêm Wechat của chị được không?”
Câu này người khác nói với Hạ An rất nhiều lần, đương nhiên nàng cũng sẽ nói với người khác, để mở rộng mối quan hệ.
Làm nghề này, giao thiệp là một tài nguyên rất quan trọng.
“Ý của em là, lần sau nếu chị đi một mình thì em sẽ bồi chị uống rượu. Coi như là cảm ơn vì đã giúp em giải vây.” Hạ An cười cười giải thích.
Đêm nay Hạ An cũng chú ý tới lúc cô ngồi uống rượu một mình ở quầy bar, hình như là cô có tâm sự.
Biểu tình của đối phương vẫn là lạnh nhạt.
Hạ tiểu thư lần đầu chủ động với người khác lại bị làm lơ, nếu đổi thành người khách thì có lẽ phương thức liên lạc đến tay lâu rồi.
Bồi rượu….
Nghe thấy cái từ hơi mẫn cảm này, Diệp Quan nhìn chăm chú Hạ An một hồi: “Chỉ là bồi rượu?”
Phải biết là ở nhiều thời điểm, cái gọi là bồi rượu này đều chỉ là ‘bắt cầu’.
Nghe thấy thâm ý trong lời nói của đối phương. Nếu là người khác hỏi như vậy thì trong lòng Hạ An đã bắt đầu đề phòng, nhưng là người phụ nữ mang theo hơi thở cấm dục này mở miệng nói thì…
Hạ An bỗng nhiên mím môi cười, đưa đầu sát gần Diệp Quan một chút, ánh mắt ái muội đảo qua gương mặt của cô, còn dùng giọng điệu miên man bất định hỏi ngược lại: “Vậy chị còn muốn em bồi… cái gì sao?”