Cùng Nàng Cưới Trước Yêu Sau

Chương 30: Chương 30




Phản ứng của Diệp Quan vẫn là hờ hững.

Hạ An chống khuỷu tay lên bàn làm việc, nghiêng đầu nhìn Diệp Quan cong khóe môi cười cười, nàng thấp giọng hỏi Diệp Quan: “Chị giận em sao?”

Thư phòng yên tĩnh, âm thanh khi nói chuyện của đối phương vừa mềm mại lại dịu dàng khiến cho người nghe rất nhẹ nhàng thoải mái, Diệp Quan quay đầu liếc nhìn Hạ An, nụ cười này làm cho cô nhớ tới lần đầu gặp nàng ở Dạ Sắc, chính là bộ dáng tiểu hồ ly này.

Rõ rành có một khuôn mặt thanh thuần, nhưng lại biết rất rõ cách cười câu dẫn người khác. Diệp Quan nghĩ như vậy là vì đêm đó ở Dạ Sắc cô cũng bị nụ cười của Hạ An hấp dẫn.

Hạ An nhìn thẳng vào ánh mắt của Diệp Quan.

Loại cảm giác kia lại đến nữa rồi.

Diệp Quan chỉ nhìn chăm chằm vòa mặt nàng mà không nói lời nào.

Đối mắt không đến hai giây, vậy mà Hạ An cảm thấy thời gian như trôi qua thật lâu.

Hạ An tự nhận bản thân lhong phải là kiểu người thường tự mình đa tình, nhưng ở trước mặt Diệp Quan thì có lẽ… có một chút.

Hạ An nghĩ tới rất nhiều lần, hảo cảm của nàng dành cho Diệp Quan có phải là thích hay không? Mấy ngày trước nàng tỉnh dậy lúc nửa đêm, phát hiện ra mình đang ôm Diệp Quan thì nàng vân luôn suy nghĩ về chuyện này.

Có phải là cái loại thích đó không?

Có lẽ vậy, Hạ An chưa từng trải qua và cũng chưa từng nghĩ đến, nhưng đổi một góc nhìn khác tự hỏi bản thân, nếu như Diệp Quan theo đuổi nàng, nàng sẽ cự tuyệt cô như cách nàng cự tuyệt người khác sao?

Vấn đề này, không cần suy nghĩ nhiều, như là lập tức có thể đưa ra đáp án.

Nàng nghĩ, mình sẽ không cự tuyệt.

“Con gái cưng của chị nói em chọc chị giận.” Ánh mắt của Hạ An không chút tránh né, mà là tiếp tục nhìn chăm chú khuôn mặt làm nàng yêu thích. “Kêu em tới dỗ chị vui vẻ nè.”

Tuy nói Diệp Quan lớn hơn nàng rất nhiều, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc Hạ An cảm thấy Diệp tổng đáng yêu, và nếu như có thể, nàng hy vọng chính mình có thể tiếp xúc được với một mặt không lạnh nhạt như mọi khi của Diệp Quan.

Tuy Diệp Vãn đã nói sau khi nàng đến Diệp gia, Diệp Quan trở nên vui vẻ hơn nhiều nhưng Hạ An vẫn chưa cảm giác được điều đó, bởi vì trước nay nàng chưa nhìn thấy Diệp Quan thoải mái tươi cười.

Hạ An cúi đầu múc một muỗng hoành thánh thổi thổi rồi đưa đến bên môi Diệp Quan, giọng điệu giống hệt ngày thường dỗ dành bé con: “Ăn thử một cái đi, dì Chu gói rất cực nha~”)

Diệp Quan cụp mắt nhìn hoành thánh được đối phương đưa đến khóe môi, đây là lần đầu tiên cô bị một cô gái nhỏ xem như là con nít mà dỗ dành, không biết trong đầu Hạ tiểu thư này suy nghĩ gì đây? Diệp Quan không nói gì như lại có chút muốn cười.

“Thử đi.” Hạ An vẫn còn kiên trì nâng cánh tay: “Ngon lắm.”

Dỗ dành núi băng quả nhiên là việc có tính khiêu chiến rất cao, dâng đến bên miệng rồi mà Diệp tổng vẫn không chút phản ứng. Hạ An cảm thấy dũng khí của mình rất đáng được tuyên dương, nàng tự biết thân biết phận, không trông mong vào việc mình cs thể dỗ Diệp Quan vui vẻ, chỉ hy vọng cô có thể ăn một chút, cô đã nhịn đói cả đêm rồi.

Diệp Quan nhíu mày, nhẹ giọng nói với Hạ An một câu: “Đừng nghịch, như trẻ con vậy.”

Hạ An oán thầm, hình như Diệp tổng giận dỗi không ăn cơm mới giống trẻ con hơn mà? Tuy nghĩ vậy nhưng bên ngoài vẫn nể mặt nể mũi Diệp Quan: “Vậy chị đại nhân không chấp tiểu nhân nha, đừng giận em nữa.”

“Tôi nói tôi giận lúc nào?” Diệp Quan phản bác cách nói của Hạ An.

“Được thôi.” Đêm nay không thấy Diệp Quan ăn uống gì thì Hạ An thề không bỏ qua: “Chị không giận vậy thì ăn hết chỗ này đi.”

Diệp Quan nhìn nhìn tô hoành thánh lớn trên bàn: “Kiểu logic gì vậy?”

Hạ An không trả lời, trực tiếp đưa thêm một thìa, cơ hồ muốn đụng đến cánh môi của Diệp Quan.

Chỉ chờ Diệp tổng há miệng…

Làm chuyện gì cũng cố chấp như vậy, Diệp Quan ngừng một chút, sau đó hé miệng ăn hoành thánh Hạ An đút cho.

Nhìn Diệp Quan khẽ hé miệng ngậm lấy chiếc muỗng mình đưa qua, Hạ An mới phát giác được là bất kể đút người khác ăn gì thì cũng có thể trở thành chuyện ái muội.

Diệp Quan cẩn thận nhấm nháp, nước canh tươi ngon thanh đạm.

“Ngon không?”

“Tay nghề của dì Chu rất tốt.”

“Ăn thêm chút nữa đi, bà ngoại với Vãn Vãn lo chị bị đói.” Nội tâm của Hạ An cũng vang lên âm thanh, em cũng lo.

Ngay khi Diệp Quan cho rằng Hạ An sẽ tiếp tục đút thêm lần nữa thì Hạ An chỉ là đưa chiếc muỗng đến tay cô để cô tự ăn.

Kỳ thật Hạ An muốn tiếp tục đút, nhưng ngẫm lại, Diệp tổng có thể có gắng phối hợp ăn một miếng đã là nể tình lắm rồi.

“Chị ăn thêm chút nữa đi, không thôi em khó mà báo cáo kết quả công tác với Vãn Vãn.” Hạ An sợ Diệp Quan không ăn, dứt khoát lôi bé con ra làm bia đỡ đạn.

Cho đến một khoảng thời gian rất lâu sau, Hạ An cùng Diệp Quan đều lấy cớ vì Diệp Vãn để mà yên lặng quan tâm lẫn nhau.

Diệp Quan chậm rãi ăn từng chút, vốn tưởng rằng tám giờ đã có thể ăn tối, ai ngờ chờ Hạ An đến mười giờ nên quả thật có chút đói bụng.

Hạ An ngồi bên cạnh không có ý định rời định rời đi, Diệp Quan chỉ là nhìn nàng một cái, cũng không định bảo nàng đi ra ngoài.

“Ngày mai cô xuống gara chọn một chiếc xe đi.”

“Chọn xe?”

“Tự mình lái xe đi làm, tan tầm về tiện hơn.”

“Em không có bằng lái.”

Diệp Quan ngẩng đầu, buông thìa trong tay, ngưng một lát rồi nói: “Vậy sau này đi làm về thì ngồi xe tôi.”

Sau này ngồi xe cô? Hạ An không nghĩ đến Diệp Quan sẽ nói như vậy, tuy trong lòng hơi vui vẻ nhưng ngoài miệng cố ý hỏi lại: “Như vậy có phiền chị không?”

Diệp Quan thẳng thắn: “Đưa đón vợ mình đi làm, chẳng lẽ không nên sao?”

Nghe những lời này của Diệp Quan, nội tâm trước nay vẫn luôn bình tĩnh của Hạ tiểu thư đột nhiên giữ không được nữa, tim cũng gia tốc đập: “Dạ?”

“Cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn bà ngoại yên tâm thôi.” Diệp Quan bình tĩnh giải thích: “Vậy nên trước khi tan làm thì nói với tôi, tôi đi đón cô, còn nếu không có thời gian thì sẽ kêu tài xế đi.”

Lời giải thích nhàn nhạt của Diệp Quan giống như một chậu nước lạnh dội cho Hạ An thanh tỉnh trong nháy mắt.

Khi Diệp Quan lỡ miệng thốt ra câu kia quả thật khiến cho Hạ An hiểu lầm, thiếu chút nữa đã quên việc hai người chỉ là kết hôn giả.

“Đã biết.” Trên mặt Hạ An vẫn duy trì ý cười, cũng không vì nội tâm gợn song mà có chút biến hóa nào.

Một bên thì luôn thích cười, bên còn lại lúc nào cũng lạnh mặt. Trên thực tế, Hạ An cùng Diệp Quan rất giống nhau, hai người đều quá giỏi che giấu. Nếu như không phải ở trước mặt người mình yêu nhất thì tuyệt đối sẽ không gỡ mặt nạ xuống, làm bại lộ một mặt chân thật nhất của mình.

Hạ An muốn phá bỏ mặt nạ của Diệp Quan, mà đồng thời Diệp Quan cũng tò mò, Hạ An rốt cuộc là kiểu người gì?

Diệp Quan yên lặng ăn một hồi, sau khi no năm phần thì ngừng lại.

“Không ăn nữa sao?” Hạ An thấy chén hoành thánh nhỏ còn thừa hơn một nửa.

“No rồi.”

“Ăn có tí xíu vậy mà no rồi?”

Diệp Quan đánh giá Hạ An: “Tôi cũng không phải cô.”

“…” Bởi vì lượng cơm Hạ tiểu thư ăn hơi nhiều cho nên mỗi ngày đều bị Diệp tổng trêu.

Vừa dứt lời thì thấy vẻ mặt ngây thơ vô số tội của Hạ An, Diệp Quan nhàn nhạt cười.

“Sau khi mẹ tiểu Hạ đồng ý làm bạn của mẹ thì mẹ đã vui vẻ hơn rất nhiều.” Hạ An lại nghĩ tới lời Diệp Vãn nói.

Không lẽ thật sự là vậy à?

Hạ An không hiểu rõ Diệp Quan, lại càng không biết về quá khứ của cô, chỉ biết bản thân cũng rất muốn thấy cô cười, đặc biệt là cười vì nàng.

Nghĩ vậy, Hạ An nhìn Diệp Quan, bất giác cười càng rạng rỡ.

Kết hôn hơn một tháng, Diệp Quan cũng không biết bắt đầu từ lúc nào mà thỉnh thoảng cô sẽ cùng Hạ An nói những chuyện vụn vặt, cuộc đối thoại vừa nhàm chán lại không bổ ích gì nhưng lại tràn đầy hơi thở cuộc sống.

Kiểu hơi thở cuộc sống hằng ngày này Diệp Quan chưa bao giờ trải qua, tuy rằng chỉ là kết hôn giả, nhưng thân phận của Hạ An ít nhiều gì cũng sẽ có chút đặc thù.

Khi nãy Hạ An ân cần đút cô ăn, thứ cảm giác ấm áp này, Diệp Quan nghĩ, nếu như là một cuộc hôn nhân bình thường thì hai người ở chung đại loại cũng giống vậy sao?

Diệp Quan sinh ra một chút ảo giác như là cô gặp được cuộc sống mà mình luôn muốn hướng tới, có nửa kia bên cạnh mà không phải cô đơn một người, ngày ngày trôi qua những chuyện vụn vặt bình yên, đôi lúc có chút dịu dàng.

Không lâu sau, ý cười trên mặt Diệp Quan dần nhạt đi, hình ảnh Hạ An cùng Kỳ Mộc Nghi cùng nhau ở dưới lầu khi nãy hiện lên trong đầu…

Khi ở cùng Kỳ Mộc Nghi, Hạ tiểu thư cũng tươi cười như hoa giống lúc này đây, thiếu chút nữa khóe miệng kéo đến mang tai.

Còn về Kỳ Mộc Nghi, Diệp Quan vốn muốn hỏi Hạ An gì đó, nhưng hình như cũng không có gì để hỏi.

Hạ An thấy Diệp Quan như có chuyện muốn nói, đợi một hồi cũng không thấy Diệp Quan lên tiếng, nàng liền cười nói: “Ăn xong rồi vậy em dọn chén xuống.”

Diệp Quan thấy Hạ An muốn đứng dậy, ánh mắt không khỏi dừng trên chân nàng: “Để đó đi, tôi tự dọn.”

“Không sao.”

Rốt cuộc Diệp Quan cũng hỏi: “Chân bị sao vậy?”

“À, hồi tối không cẩn thận bị té.”

Diệp Quan nghĩ nghĩ: “Chân không tiện thì không cần tham gia đại hội thể thao cũng được.”

Cũng sắp đến cuối tuần.

“Không sao, cũng không nghiêm trọng lắm.” Hạ An xoay xoay cổ chân, còn hơi đau một chút, phỏng chừng hai ngày sau sẽ không còn cảm giác đau nữa.

“Đừng ỷ y.”

“Thật sự không sao mà, em cũng xin nghỉ ở bệnh viện rồi…” Hạ An đột nhiên ý thức được một vấn đề, nàng cười cười nhìn Diệp Quan một lúc, hỏi: “Diệp tổng, có phải là chị không muốn tham gia không?”

Quả thật là Diệp Quan không có hứng thú tham gia loại hoạt động gia đình này, chỉ là không lay chuyển được ý của Diệp Vãn cho nên mới bất đắc dĩ đáp ứng.

Diệp Quan ăn ngay nói thật: “Đúng vậy.”

Không muốn tham gia, hơn phân nửa lý do là sợ mất hình tượng nữ thần xây dựng bấy lâu nay. Bầu không khí ở đại hội thể thao gia đình này vốn không hợp với khí chất của Diệp tổng.

“Vậy…” Hạ An nghĩ nghĩ.

Diệp Quan cho rằng Hạ An sẽ nói vậy thì khỏi đi.

“Vậy…” Hạ An thở một hơi, khóe môi nở nụ cười nghịch ngợm với Diệp Quan: “Em càng mong chờ đến cuối tuần.”

__________________

Hi, lại là mình ngoi lên lảm nhảm:

Mình ngoi lên để nói là mình chuẩn bị bế quan viết báo cáo tiếp cho nên chương 31 có lẽ sẽ hơi lâu mới có. Sorry các bạn (nếu có trên 2 bạn thấy dòng này) nhiều nhiều ạ.

Peace out!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.