Cùng Ngắm Hoàng Hôn

Chương 39: Chương 39




Phùng Hiểu Hiểu gần như dính giường là ngủ. Phùng Hảo ngồi ở bên giường bị con gái túm lấy một bàn tay, phạm vi có thể cử động rất nhỏ.

Cô buồn chán bắt đầu quan sát căn phòng. Tuy rằng bên trong rộng rãi sáng sủa nhưng không có gì để thưởng thức, bởi vì trên ngăn tủ hết sức gọn gàng, gọn gàng đến mức chỉ có bên trái đèn bàn đặt một chiếc đồng hồ báo thức điện tử.

“Người này không thú vị chút nào.” Tuy Phùng Hảo nhẹ giọng chê bai nhưng cô vẫn cảm thấy đây mới là phong cách của Trác Hựu Niên.

Cô ở trong phòng chưa đến mười phút, sau khi xác định Phùng Hiểu Hiểu ngủ say thì đi ra phòng ngủ, xuống lầu tìm Lâm Sảng. Hai người từ tối qua đến giờ cũng chưa nói chuyện nhiều bao nhiêu.

Hai cô ngồi trong cái đình ở vườn hoa trò chuyện, chỉ chốc lát sau bà Trác ngủ trưa xong cũng đi tới cái đình. Hai người không tránh đi, bà Trác mỉm cười lắng nghe còn cùng tán gẫu, ba người trò chuyện rất thoải mái, đến cuối cùng trở thành Phùng Hảo và Lâm Sảng cùng học cắm hoa với bà Trác.

Chừng một tiếng sau, Phùng Hảo lo Phùng Hiểu Hiểu tỉnh lại không thấy mình sẽ khóc, cho nên cô rời khỏi trước. Trước khi đi, bà Trác đưa mắt nhìn lọ hoa cô đã cắm xong nói: “Cháu đặt trong phòng Hựu Niên đi, của cháu tặng nó nhất định sẽ không vứt bỏ.”

Phùng Hảo cảm thấy bà Trác đang chọc mình, nhưng bà Trác nói xong thì cúi đầu cắt một đóa hoa hồng, trông rất nghiêm túc.

Phùng Hảo đành phải mang theo nghi ngờ ôm lọ hoa do mình cắm đi lên lầu, còn chưa tới cửa phòng ngủ của Trác Hựu Niên, cô đã nghe được tiếng cười từ bên trong, vừa nghe là biết âm thanh của Phùng Hiểu Hiểu.

Cô bước nhanh đi tới cửa, liếc mắt nhìn thấy Phùng Hiểu Hiểu nằm sấp trong lòng Trác Hựu Niên, hôn anh một cái rất vang dội, tiếng cười của cô bé hết sức trong trẻo vui tai.

Trác Hựu Niên sợ con gái ngã, anh ôm cô bé thật chặt, nụ cười trên khuôn mặt anh chứa vẻ dịu dàng nuông chiều mà Phùng Hảo chưa từng thấy, ánh mắt anh thậm chí híp lại, trông hết sức vui vẻ.

Phùng Hảo nhìn đến đờ người ra. Trác Hựu Niên dịu dàng nuông chiều như vậy, tuy rằng không mang tác phong mạnh mẽ khi lạnh lùng lại khiến người ta cảm thấy thân thiết và đáng kính. Cô nhìn mà cũng cười theo.

“Đang cười gì đó?” Bên tai bỗng nhiên vang lên giọng nam du dương, Phùng Hảo ngẩng đầu thấy Trác Hựu Niên không biết khi nào bế con gái đi tới, anh đang mỉm cười nhìn cô, trong mắt chất chứa vẻ hiếu kỳ thuần túy tựa như đứa trẻ.

Phùng Hảo ôm chặt lọ hoa trong lòng một tí, định dùng cảm giác mát lạnh của đồ sứ để áp chế trái tim quá nóng của mình. Nhưng cách lớp quần áo, cảm giác mát lạnh kia vẫn vô dụng.

Phùng Hảo cúi đầu rồi ngẩng đầu, cuối cùng đưa lọ hoa về phía trước: “Dì bảo em tặng cái này cho anh.”

Trác Hựu Niên nhìn thẳng Phùng Hảo, cô lại nhìn sang hướng khác không đối diện với anh. Tầm mắt anh dời chuyển dừng lại hai má và lỗ tai ửng đỏ của Phùng Hảo, anh nói: “Anh rất thích.”

Phùng Hiểu Hiểu nói theo: “Đoàn Đoàn cũng thích.”

Anh cũng chưa nhìn cái nào mà.

Phùng Hảo có lén nhìn Trác Hựu Niên, ánh mắt anh vẫn chưa rời khỏi khuôn mặt cô, hoàn toàn chưa nhìn tới lọ hoa, lời khen này cũng giả quá đi. Có điều cô vẫn không thể đè nén sự vui vẻ.

Dường như bắt đầu từ khoảnh khắc cô thừa nhận với Lâm Sảng mình quả thật thích Trác Hựu Niên, cô nhìn thấy anh liền cảm thấy vui vẻ. Chả trách nhiều người muốn yêu đương như vậy.

Một tay Phùng Hảo ôm lọ hoa, tay kia thì vươn ngón trỏ dí vào mũi Phùng Hiểu Hiểu nói: “Nhóc con nịnh nọt.” Khi nói chuyện cô lại nhìn Trác Hựu Niên.

Trác Hựu Niên giữ nguyên nụ cười, Phùng Hiểu Hiểu nói: “Đoàn Đoàn không nịnh, Đoàn Đoàn thích thật.”

Phùng Hảo buồn cười, giơ lọ hoa lên cao ngăn cản ánh mắt của Trác Hựu Niên, cô nhấn mạnh nói: “Đây là do em cắm.” Sắc mặt kia ánh mắt kia, chỉ suýt nữa không nói thẳng ra, mau khen em đi.

“Ừm.” Trác Hựu Niên lại giống như nghe không hiểu, thản nhiên nói, “Cho nên anh rất thích.” Đôi mắt anh nhìn Phùng Hảo càng dịu dàng hơn.

Phùng Hảo hạ lọ hoa xuống, từ giữa hai cành hồng cắm nghiêng cô nhìn Trác Hựu Niên, trùng hợp đối diện tầm mắt anh, cô khẽ run bởi vẻ dịu dàng trong mắt anh, cô hơi nghiêng mặt nói: “Hóa ra anh Trác cũng biết nói lời hay.”

Cô hiếm khi thẹn thùng, sự dịu dàng trong mắt anh càng sâu sắc hơn, khóe miệng anh cong lên, giơ lên một ngón tay đặt lên môi, ra hiệu Phùng Hiểu Hiểu muốn lên tiếng đừng nói.

Phùng Hiểu Hiểu lập tức hiểu được, đôi tay nhỏ bé che miệng mình, cô bé mở to đôi mắt chất chứa đầy vẻ mong đợi.

Hành động này thật sự đáng yêu, Trác Hựu Niên nhìn thấy sửng sốt một chút, sau đó anh mỉm cười, sung sướng phát ra tiếng cười ngắn ngủi, Phùng Hảo bởi vậy mà đúng lúc xoay qua, anh đưa mặt mình tới gần, bờ môi hai người chạm vào nhau, giống như Phùng Hảo chủ động hôn anh.

“Con cũng muốn con cũng muốn.” Phùng Hảo nghe được tiếng con gái bèn né tránh, Phùng Hiểu Hiểu thấy bố mẹ hôn nhau làm như vô giúp vui cũng tiến đến gần, hôn lên má mẹ một cái, rồi hôn lên má bố một cái, khỏi nói cô bé vui vẻ bao nhiêu.

“Em cất lọ hoa cho anh.” Phùng Hảo vòng qua Trác Hựu Niên chạy vào phòng ngủ làm ra vẻ đặt lọ hoa.

Trác Hựu Niên xoay người đợi cô một lúc, thấy cô còn dềnh dàng anh biết cô đang thẹn thùng, anh rất nể tình nói “Anh đưa Đoàn Đoàn xuống trước” rồi thật sự đi xuống lầu.

Ngày hôm nay Phùng Hảo không thể rời khỏi nhà họ Trác, ông bà Trác vì có thể ở chung lâu hơn với cháu gái bảo bối và tạo cơ hội cho con trai, bọn họ lại có thể giả vờ đáng thương, Trác Hựu Tư còn ở bên cạnh giúp đỡ, bảo Tôn Giai kéo góc áo của Phùng Hiểu Hiểu khóc thút thít không cho đi, khi chờ được Phùng Hảo gật đầu thì trên khuôn mặt chẳng còn nước mắt, rõ ràng đều là ý cười.

Sau khi Phùng Hảo đồng ý ở lại thì chưa từng gặp Phùng Hiểu Hiểu, cô bé được bà Trác đưa tới căn phòng trò chơi thiết kế riêng cho trẻ con, lý do là: “Hảo Hảo không phải cháu muốn hưởng thụ quá trình yêu đương sao, vậy giao Hiểu Hiểu cho dì, cháu hãy yên tâm cùng Hựu Niên của chúng ta đi hẹn hò, dì thấy cảnh đêm hôm nay đẹp lắm.” Nói xong bà đóng sầm cửa lại, từ bên trong truyền ra tiếng cười của bọn trẻ và ông Trác.

Phùng Hảo đứng ở cửa một lúc, tưởng rằng con gái sẽ nhớ cô. Cô nghĩ rằng Đoàn Đoàn coi như dính mình, kết quả cô đứng đó chừng năm phút, cánh cửa vẫn đóng chặt.

Phùng Hảo hơi buồn bực bị Trác Hựu Niên dắt tới ban công ngắm sao. Căn nhà của nhà họ Trác xây tại sườn núi, xung quanh cây cối rậm rạp, không khí trong lành, ban đêm thoáng đãng, có tiếng côn trùng kêu vang liên tục, trên màn trời đen khảm mấy vì sao thưa thớt, nhưng mỗi vì sao đều lóng lánh.

Phùng Hảo ngắm sao kể chuyện hồi nhỏ với Trác Hựu Niên, nói tới đêm mùa hè thoáng đãng cô thích nhất lén bà nội đi bắt đom đóm thả vào phòng ngủ của mình; hoặc là lúc cô thèm mát mẻ, sẽ dọn chiếu và chăn mỏng lên mái nhà ngủ, ngày hôm sau thức dậy cô bị muỗi cắn đầy mặt, nhưng nhìn thấy ánh sáng mặt trời dâng lên từ phía chân trời thì lập tức quên ngay; nếu ban đêm trời mưa thì cô chen chúc trên một cái giường với bà nội, bà cụ không thích dùng quạt điện, máy điều hòa không phải thứ bọn họ mua nổi, bà nội vừa quạt cho cô vừa kể chuyện cho cô nghe.

“Sau khi bà nội qua đời không còn ai che chở cho em nữa. Có một lần em làm vỡ một bộ tách mẹ mới mua nghe nói rất đắt, em bị mẹ đánh một trận, buổi tối còn không cho em ăn cơm. Nhưng dù vậy bà ấy vẫn chưa nguôi giận, thấy em là lườm liếc mắng một câu. Em rất sợ hãi, thừa dịp có người đến nhà chơi liền trốn lên mái nhà, nhưng bà ấy và ba cũng không tới tìm em.”

“Em vừa đói vừa sợ lại mang mong đợi trong lòng. Em còn nhớ tối hôm đó bầu trời có rất nhiều sao, em vừa ngắm sao vừa ấm ức bật khóc, nghĩ tới nếu bà nội còn sống, bà khẳng định sẽ đi tìm em, cho em ăn cơm. Tới nửa đêm em ngủ trên mái nhà, khi tỉnh lại thì đã là ngày hôm sau. Sau lần đó, em chỉ cần nhìn thấy sao trời thì tâm trạng sẽ tốt lên. Tiếc là trong thành phố hiếm khi thấy được, dù có cũng chỉ là mấy vì sao.”

Trác Hựu Niên nghiêng đầu nhìn Phùng Hảo, cô ngửa mặt đang xuyên qua đám mây nhìn lên ánh trăng. Bọn họ ngồi khuất bóng, nhưng Trác Hựu Niên vẫn có thể thấy được vẻ hoài niệm trên khuôn mặt Phùng Hảo. Anh không nói gì, chỉ vươn tay nắm tay Phùng Hảo.

Phùng Hảo cảm nhận được sự an ủi âm thầm của anh, cô quay sang cười nói với anh: “Em không khổ sở đâu. Bà nội từng nói với em, những đắng cay ngọt bùi mà đời người phải trải qua không thể đếm xuể, nếu như em đã nhận hết đắng cay, vậy sau này sẽ chỉ còn lại ngọt bùi.”

Trác Hựu Niên nói: “Bà nội nói đúng.”

“Em cũng thấy bà nói rất đúng.” Phùng Hảo ngửa đầu nhìn một vì sao nói, “Cho nên sau đó mỗi lần em đau khổ, em sẽ nói với chính mình, bản thân đã mất đi một lần đau khổ sẽ phải chịu đựng.”

Người đang nói mặt mang ý cười, nhưng Trác Hựu Niên lại cảm thấy trong lòng chợt dâng lên nỗi đau, giống như bị kim đâm từng chút một, không đau lắm nhưng chẳng thể nào lơ là. Loại tình huống bị người khác ảnh hưởng đến tâm trạng kéo theo cảm xúc của mình, anh chỉ từng cảm nhận được từ người thân trong quá khứ.

“Sau này có anh ở đây.” Anh không nói lời sến súa, ngữ khí rất chân thành thật lòng.

Phùng Hảo nhìn lại anh, ở trong ánh sáng mờ tối cô cười rạng rỡ nói với anh: “Nói được thì phải làm được đó, sau này mỗi lần em khổ sở anh đều phải ở bên cạnh em, nếu không chúng ta chia tay ngay, sau này anh chỉ cần theo kỳ hạn đến thăm Đoàn Đoàn là được.”

Trác Hựu Niên nghiêm túc gật đầu: “Được.”

“Anh thật là…” Phùng Hảo không còn cách nào khác, “Câu nói hồi chiều sẽ không phải là lời yêu thương hay nhất mà anh có thể nói ra chứ?”

Trác Hựu Niên ngớ ra, sau đó trả lời: “Anh có thể học.” Thái độ của anh hết sức thành khẩn.

“Thôi đi thôi đi.” Phùng Hảo lại xua tay, “Anh chỉ cần giữ nguyên vẻ đẹp trai của mình là được, bằng không anh mang khuôn mặt đẹp trai này còn biết nói lời ngon tiếng ngọt, em sẽ không thể rời khỏi anh, còn có khả năng có rất nhiều người càng ưu tú hơn em tới giành anh. Đến lúc đó anh bị những người khác cướp đi, hoặc là nếu như anh không thích em, em chỉ có thể ôm đùi anh khóc lóc nước mắt nước mũi chảy ra xin anh đừng đi, vậy thật là đáng sợ.”

Trác Hựu Niên mím môi, anh nhìn Phùng Hảo lại cất tiếng: “Anh sẽ luôn luôn thích em.”

“Anh Trác!” Phùng Hảo cầu xin nói, “Anh như vậy, em sẽ từ thích nhan sắc của anh biến thành thích con người của anh đấy.”

Cô nghiêng người ôm cổ Trác Hựu Niên, giọng điệu giống như thương lượng nói: “Vậy nên xin anh thu lại một phần sức hấp dẫn được không?”

Trác Hựu Niên thuận thế ôm eo cô, anh không trả lời nhưng biểu cảm rõ ràng không có ý đồng ý.

Bản thân Phùng Hảo cũng thấy không ổn: “Quên đi, anh vẫn phát huy sức hấp dẫn của mình đi, em không thể vì sợ anh bị người khác phát hiện ra sức hấp dẫn của anh mà khiến anh trở nên bình thường giống như em.”

“Em đang bất an.” Trác Hựu Niên nhạy bén nhận ra cảm xúc của cô.

“Đúng vậy.” Phùng Hảo thừa nhận. Cô nhìn Trác Hựu Niên gần kề một lúc, sau đó chủ động hôn anh, dường như rất nhẹ vừa chạm vào liền tách ra, “Em cứ cảm thấy anh sẽ không thích em mãi mãi, cho nên em phải thừa lúc anh tốt với em mà chiếm lời nhiều chút.”

“Được.” Trác Hựu Niên chỉ đáp lại một chữ, bởi vì tiếp theo anh lại bị Phùng Hảo chiếm lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.