Cùng Ngắm Hoàng Hôn

Chương 53: Chương 53




Sau khi trở lại thành phố S, Phùng Hảo càng bận rộn hơn. Trước khi cô rời khỏi thành phố H vẫn không nhịn được đi xem hai cửa hàng, hơn nữa xem rất tỉ mỉ, Trác Hựu Niên còn đưa bản vẽ mặt bằng cho cô, kèm theo một số ảnh chụp của cửa hàng buôn bán lúc trước.

Phùng Hảo lấy ra bản thiết kế cửa hàng mà mình thức đêm vẽ, sau đó tiến hành sửa chữa. Mở một cửa hàng đồ ngọt là giấc mộng của cô từ nhỏ đến lớn, cô đã mơ giấc mộng này rất nhiều năm, từng tưởng tượng hình dáng của cửa hàng vô số lần, cho nên muốn trang hoàng như thế nào không phải là vấn đề khó đối với cô, chẳng qua phải dựa vào diện tích và không gian của cửa hàng để điều chỉnh, cùng với thay đổi hoặc là thêm bớt về một vài chi tiết.

Sau khi phong cách thiết kế và bản vẽ đã xác định thì được Trác Hựu Niên lấy đi. Anh hy vọng hoàn thành việc trang hoàng cửa hàng trước kỳ nghỉ hè, tuy rằng anh không ngại chờ, nhưng nếu có thể khiến một nhà ba người đoàn tụ sớm một ngày thì chẳng phải tốt lắm sao?

Lâm Sảng biết được bèn kết thúc chuyến du lịch trong nước của mình trước thời hạn, sau khi ở thành S hai ngày thì cô ấy đến thành phố H bắt đầu bận rộn chuyện mở công ty, dù mấy năm nay cô ấy dành dụm không ít tiền, thành phố H dù sao cũng không phải thành phố tuyến hai tuyến ba, đừng nghĩ tới khu trung tâm, chỉ là thuê văn phòng chừng một trăm mét vuông nằm kế khu trung tâm cũng đã khiến cô ấy đau lòng. Vì thế có lần Phùng Hảo đến thành phố H xem tiến triển của việc trang hoàng cửa hàng, khi cô dẫn theo Trác Hựu Niên cùng cô bạn ăn cơm, Lâm Sảng nói trước mặt hai người: “Tớ cũng muốn tìm một ông chồng tổng giám đốc, Trác tổng, anh giới thiệu được không?”

Trác Hựu Niên thế mà gật đầu: “Được.”

Phùng Hảo tưởng rằng anh chỉ khách khí, kết quả cô về thành phố S rồi thì nhận được điện thoại của Lâm Sảng, nói Trác Hựu Niên thật sự giới thiệu đối tượng cho cô bạn, còn không chỉ một người, nói là để cô ấy lựa chọn.

Phùng Hảo giật mình, chờ buổi tối lúc trò chuyện với Trác Hựu Niên qua video, cô nhắc tới việc này, anh lại không có biểu cảm gì chỉ nói: “Đúng lúc trong đám bạn của anh có người độc thân, chỉ là giới thiệu gặp mặt thôi, không nhất định thành công.”

Lúc này Phùng Hảo mới ý thức được một việc, tuy rằng Trác Hựu Niên không thích nói chuyện, cũng chẳng thấy anh nhắc tới bạn bè, nhưng điều đó cũng chẳng đại diện anh không có bạn.

Cô còn nhớ lần trước tới nhà họ Trác vào ngày Quốc tế Lao động, Trác Hựu Niên hình như có nhắc tới bạn anh muốn gặp cô, nhưng lúc ấy cô từ chối. Cô không nói nguyên nhân, nhưng trong lòng rõ ràng sợ mất thể diện trước mặt những người này. Nói đến cùng, cô vẫn còn lo lắng.

Nhưng đổi thành giờ phút này Phùng Hảo cảm thấy mình không sợ. Trong thời gian đó cô cũng không xảy ra thay đổi gì, nhưng lòng tin lại tăng lên không ít. Phùng Hảo nghĩ kỹ lại, phát hiện nguyên nhân là Trác Hựu Niên tặng cô một cửa hàng tiện lợi. Đây là sự chứng minh Trác Hựu Niên quan tâm đến cô.

Một ngày giữa tháng năm, sau năm lần Phùng Hảo từ chối điện thoại của mẹ mình, lần thứ sáu rốt cuộc bắt máy: “Có chuyện gì mẹ nói thẳng đi.”

Bà Phùng nói: “Hảo Hảo à, tôi lại không gọi điện được cho em trai chị.”

“Có lẽ là lại chưa nộp tiền, hoặc là không muốn nhận điện thoại của mẹ.” Giọng nói của cô có chút mất kiên nhẫn. Sau khi mẹ cô về quê cứ bảo cô đi đưa đồ ăn quần áo cho Phùng Tường Phi, giống như mua đồ không phải tốn tiền, còn lo lắng con trai bà ta có gặp phải ông chủ thâm hiểm độc địa không, nào là hạn chế sự tự do của bản thân, dù sao bà ta tới một chuyến, ông chủ cũng không để con trai ra ngoài gặp bà ta.

Phùng Hảo đã quen mẹ mình lo lắng ưu sầu cho Phùng Tường Phi như đứa con nít ba tuổi, cô nói mấy câu thì cúp máy. Nhưng nghĩ ngợi vẫn gọi điện thoại cho Phùng Tường Phi. Không nối máy, nhưng cũng không thiếu tiền giống lần trước mà là tắt máy, hai ngày sau cô có thời gian rảnh thì gọi thử lần nữa, vẫn tắt máy.

Lúc này Phùng Hảo mới lo lắng, người trẻ tuổi hiện nay rất ỷ vào di động, có khối người không hề tắt di động, Phùng Tường Phi chính là một trong số đó, cô không thể nghĩ ra được nguyên nhân gì khiến cho một người mê chơi game di động tắt máy mấy hôm liền.

Phùng Hảo muốn tìm Phùng Tường Phi, nhưng ngoại trừ một số điện thoại, WeChat và các công cụ trò chuyện trên mạng thì không còn cách liên lạc nào khác.

Hai ngày sau cô lại gọi điện thoại rất nhiều lần, vẫn là tắt máy. Cô đã gửi tin nhắn qua những ứng dụng mạng xã hội có thể liên lạc với Phùng Tường Phi, đều không có trả lời.

Phùng Hảo định hôm sau đi báo cảnh sát, vào buổi tối khi trò chuyện với Trác Hựu Niên, lúc sắp chấm dứt anh hỏi: “Em có gì cần anh giúp không?”

Phùng Hảo nghĩ tới chuyện Phùng Tường Phi đầu tiên, nhưng cô lại lắc đầu: “Không có.” Giọng điệu hơi do dự, lại có chút chột dạ.

Trác Hựu Niên nhìn cô thật sâu một cái, sau đó nói ngủ ngon với cô.

Phùng Hảo tưởng rằng cứ vậy qua chuyện, kết quả sáng hôm sau có người gõ cửa. Phùng Hảo nghi hoặc mở cửa ra, phát hiện lại là Trác Hựu Niên đứng ở cửa. Cô hơi bất ngờ: “Không phải anh nói tuần này bận à, sao lại đến rồi?”

Trác Hựu Niên muốn nói lại thôi, sau đó vòng qua cô đi vào nhà.

Phùng Hảo hơi bối rối nhìn bóng lưng anh: Hựu Niên hình như…không vui?

Cô đóng cửa lại, tới gần anh lấy lòng nói: “Anh ăn sáng chưa? Em đang định làm đấy.”

Trác Hựu Niên ngồi trên sô pha, nhìn lên cô: “Nếu anh không hỏi Đoàn Đoàn, có phải em định không cho anh biết không?”

Phùng Hảo ngớ ra: vì sao cô có cảm giác không nghe hiểu những lời này?

“Em đâu có chuyện gì giấu anh.” Phùng Hảo vô tội nói.

Trác Hựu Niên nhắc nhở cô: “Em trai của em.”

Phùng Hảo ngơ ngác, sau đó bật cười ra tiếng, cô quỳ một gối trên sô pha ôm lấy anh: “Vì cái này à? Anh còn giận nữa, rất hiếm thấy.”

Trác Hựu Niên điềm tĩnh chẳng nói lời nào.

Phùng Hảo thấy anh thật sự để ý, cô không dám coi là việc nhỏ, cô ngồi thẳng người nghiêm túc giải thích: “Em không phải giấu anh, em chỉ cho rằng đây chẳng phải là chuyện gì quan trọng. Anh cũng biết quan hệ giữa em và người nhà không tốt, nếu không cậu ta ở thành phố S, ngay cả một cú điện thoại em cũng không gọi được à.”

“Em sẽ không như vậy.” Trác Hựu Niên nói khẳng định, “Cậu ta thực sự biến mất, em sẽ lo lắng, khẳng định sẽ đi tìm.”

Phùng Hảo cười khổ, quay đầu đi nói: “Anh cũng biết thì đừng nói ra.” Nói xong cô ngẩng đầu nhìn anh, “Em như vậy, anh có khinh thường không?”

“Không.” Trác Hựu Niên kéo tay cô qua, tay kia thì ôm cô vào lòng, “Tuy rằng bọn họ tổn thương em, em cũng không muốn lui tới với bọn họ, nhưng dù cậu ta là người bạn em không thân lắm hoặc chỉ gặp vài lần, bỗng dưng không thể liên lạc thì sẽ lo lắng, huống chi là em trai của em.”

“Nó chưa từng ra ngoài.” Phùng Hảo nói, “Bị ba mẹ em nuông chiều quá mức, căn bản không có kinh nghiệm xã hội nào, hơn nữa di động cũng chưa từng rời khỏi người, thực ra em có một suy đoán không tốt lắm, định hôm nay đi báo cảnh sát.”

“Cậu ta không có việc gì.” Trác Hựu Niên nói.

Phùng Hảo hơi kinh ngạc, cô rời khỏi vòng tay anh, hỏi: “Anh làm sao biết được?”

“Hôm qua Đoàn Đoàn nói với anh mấy hôm nay tâm trạng của em không tốt, anh liền hỏi con bé, sau khi biết nguyên nhân anh đã sai người điều tra em trai của em.” Trác Hựu Niên bình tĩnh nói, “Trước đó cậu ta quả thật tìm được công việc, có điều chưa làm được một tuần, sau đó tìm việc lần thứ hai, cũng chỉ làm có hai ngày, cậu ta xài hết tiền lừa mẹ em 1000, sau đó cứ ở trong quán net, bây giờ còn ở đó.”

Trái tim Phùng Hảo treo cao mấy hôm nay rốt cuộc buông xuống. Cô thở dài một hơi, rồi cười với Trác Hựu Niên: “Cám ơn anh.”

Trác Hựu Niên vẫn giữ khuôn mặt điềm tĩnh: “Có phải em mang tâm tư cuối cùng sẽ chia tay với anh mà ở bên anh không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.