Cùng Ngày Ly Hôn Với Đại Lão Tôi Biến Nhỏ

Chương 15: Chương 15




Khi bị Thẩm Thính nhét vào gầm bàn, Khúc Kim Tích không cẩn thận bị va vào đầu. Cho đến khi Tần Tang bồi thêm cú đẩy chân cô vào, cuối cùng mới khiến cô sực tỉnh khỏi trạng thái mơ màng.

Cô nhìn tay mình, ngơ ngác khó hiểu, tại sao đột nhiên lại biến trở về?

Chẳng có một dấu hiệu báo trước nào.

Cũng không thể nói là không có, cảm giác đốt nóng thình lình ập tới kia chính là dấu hiệu.

Nhưng lúc trước khi biến từ mèo về người thì đâu có cảm giác đặc biệt gì.

Khúc Kim Tích ôm cõi lòng bòng bong, sự chú ý dồn cả vào mình, không đoái hoài gì tới bên ngoài, cho đến khi nghe Thẩm Thính dằn giọng: “Cô Từ!”

Thẩm Thính thường gọi cô bằng giọng điệu này, thể hiện tâm trạng anh đang không được vui, có ý cảnh cáo.

Khúc Kim Tích dỏng ngay tai lên, nghe như Từ Nam Nam hơi hoảng, kế đó nói với vẻ lúng túng lại tủi thân: “… Em chỉ nghĩ là nếu anh làm rơi đồ, em nhặt giúp thôi.”

Khúc Kim Tích bừng hiểu. Từ Nam Nam định vén khăn trải bàn, nếu mà để cô nàng vén lên thật, ắt sự sẽ bung bét bàn bay ghế đổ hết.

Cô chỉ biết thầm cầu nguyện cho Thẩm Thính có thể đuổi được Từ Nam Nam đi.

“Tiên sinh không làm rơi gì đâu, chỉ là ban nãy tôi nhắc tiên sinh vì đôi giày bám tro thôi.” Tần Tang kịp lúc nói tiếp, “Cảm ơn sự quan tâm của cô Từ.”

Phó đạo diễn là người từng trải, cảm thấy bầu không khí trở nên lúng túng, lập tức giảng hòa: “Cô Từ vẫn thích giúp đỡ người khác thế nhỉ, tôi nhớ lần trước gặp cô Từ…”

Đề tài chuyển đi, Từ Nam Nam nhân đó xuôi theo, biểu cảm trên gương mặt không thay đổi song nghi vấn trong dạ lại vẫn chưa tiêu hẳn — Ban nãy rõ ràng cô ta nhìn thấy hình như Thẩm Thính đẩy thứ gì vào gầm bàn.

Vừa rồi dò xét Thẩm Thính, có thể nhận ra Thẩm Thính không muốn cho cô ta biết thứ được giấu bên dưới. Cô ta muốn cưa lại Thẩm Thính, tất nhiên sẽ không làm trái ý anh.

Quá lắm thì đợi lát nữa kín đáo vén khăn lên xem thử. Nghĩ như vậy, Từ Nam Nam lại cười ngọt ngào hơn.

Sau đợt mời rượu này, ai nấy ngồi lại về ghế. Khi Từ Nam Nam ngồi xuống, Thẩm Thính hích hích vào Khúc Kim Tích bên dưới lớp khăn trải, hơi cúi đầu: “Đi ra.”

Khúc Kim Tích tin Thẩm Thính sẽ không gọi mình ra mà không có lý do, bèn rón rén chui ra khỏi, ngồi xổm giữa ghế Thẩm Thính và Tần Tang. Có ghế che bọc, chỉ cần không ai đi về phía này thì sẽ không nhận ra.

Ngay khi cô vừa chui khỏi gầm bàn, Từ Nam Nam phía bên kia chợt sẩy tay, ly rơi xuống đất. Cô ta cúi xuống nhặt, nhân cơ hội này vén khăn trải bàn, thấy trống huơ trống hoác.

Từ Nam Nam cau mày: Chẳng lẽ thật sự cô ta đã nhìn nhầm?

Tần Tang không nhịn được lén lút ngó xuống Khúc Kim Tích. Để ý thấy ánh mắt y, nhớ ơn y bưng đi suốt quãng đường, Khúc Kim Tích bèn cười ngọt.

Tần Tang: “……”

Tay run lên, đũa đang cầm suýt rơi cạch xuống đất.

Khúc Kim Tích lại chuyển mắt sang Thẩm Thính. Anh lại không nhìn cô, thi thoảng đáp một hai câu trò chuyện.

Không lâu sau, Khúc Kim Tích ngồi xổm tê chân, giật giật quần Thẩm Thính, chỉ khăn trải bàn, dùng khẩu hình: “Tôi có cần vào lại không?”

Thẩm Thính quay đi.

Khúc Kim Tích: “?”

Ít nhiều nói một câu đi chứ.

Ngay giây sau, khiến Khúc Kim Tích không ngờ nổi là, ấy thế Thẩm Thính lại đưa một con tôm hùm đất sang. Chẳng lẽ anh ta không sợ bị phát hiện?

Khúc Kim Tích ngơ ngác nhận tôm, kế đó nhận thêm hai cái bao tay. Khúc Kim Tích hoàn toàn không bắt bài được Thẩm thính, nhưng anh đã thản nhiên như thế, hình như cô cũng chẳng cần lo lắng làm gì, cho thì cô cứ ăn, đúng lúc đang đói nẫu rồi.

Nhưng chỉ khổ cho Tần Tang, buộc phải rặn ra diễn xuất bắt kịp Thẩm Thính mới giữ được bộ mặt như mù trước cảnh anh cho – tôi ăn này.

Mãi đến khi bữa cơm kết thúc, Từ Nam Nam có lòng muốn ở lại với Thẩm Thính thêm lúc nữa song vì không tìm được cơ hội, vả lại thể hiện lộ liễu quá sẽ dễ bị Thẩm Thính nhận ra, đằng nào hai bên còn hợp tác đóng phim, ngày tháng còn dài.

Đợi mọi người đã ra hết khỏi phòng, cuối cùng Khúc Kim Tích mới có cơ hội đứng lên. Cô ngồi mãi nên tê chân, lúc sau không ngồi xổm nổi nữa, nên thôi ngồi bệt ra đất luôn.

Bộ đồ cô mặc vẫn là đồ ngủ mặc từ lúc ở biệt thự, sa tế văng lên cổ áo mấy đốm. Cô rút ngay mấy tờ khăn giấy ướt đặt trên bàn lau tay và mặt. Trên sàn có một đống vỏ tôm hùm đất, đều là tôm Thẩm Thính cho.

Tuy bụng chưa no, nhưng cũng lót dạ được lưng lửng, chỉ là hơi cay. Khúc Kim Tích hít ngược hơi vào cổ, dợm rót cốc nước. Nhìn qua nhìn lại, trong cốc Thẩm Thính còn rượu vang mới uống nửa.

Cô do dự một hồi, không phải vì ghét thứ Thẩm Thính ăn dở, chỉ cảm thấy là uống thứ Thẩm Thính từng uống, hình như hơi là lạ.

Thoắt chốc lại nghĩ ban nãy mình đã ăn tôm hùm đất Thẩm Thính cho, uống một ngụm rượu dư cho bớt cay hình như chẳng đáng gì.

Khúc Kim Tích chỉ mới nâng cốc lên, ngoài cửa đã vẳng vào tiếng bước chân, Thẩm Thính và Tần Tang đi rồi trở lại.

Khúc Kim Tích: “……”

Ánh mắt Thẩm Thính dừng lại ở ly rượu trong tay cô. Khúc Kim Tích đặt ngay xuống như điện giật, lúng búng giải thích: “Tôi, tôi thấy hơi cay.”

“Trên xe có nước, đi thôi.” Thẩm Thính nói.

Khúc Kim Tích bừng hiểu. Sở dĩ Thẩm Thính đi rồi quay về chính là để đón cô.

“Cảm ơn anh Thẩm nhé.” Cô mải mốt bám theo.

Cảm nhận thấy có ánh mắt nhìn mình, Khúc Kim Tích quay đầu sang bên, chạm vào mắt Tần Tang. Tần Tang lập tức ngoảnh đi.

Lạy ông tôi ở bụi này vậy.

Khúc Kim Tích không nhịn được, trịnh trọng bảo với Tần Tang: “Tôi không phải yêu quái.”

“Tôi biết, thưa cô Khúc.” Tần Tang trả lời rất ư là trợ lý.

Thấy vậy, Khúc Kim Tích cũng không tiện nói gì thêm. Tần Tang là người của Thẩm Thính, miệng kín lắm, tất nhiên sẽ không nói lung tung.

Nhờ vậy, cô cũng yên tâm.

Lên xe, Khúc Kim Tích nốc một hơi hết nửa chai nước, thấy người sướng rơn. Uống xong thì ngẩng đầu, thấy Thẩm Thính đang nhìn mình, nhìn tới nỗi ruột gan cô nhộn lên, đơ mặt cười đặt chai nước xuống.

“Đi bệnh viện.” Thẩm Thính chợt nói.

Khúc Kim Tích ngạc nhiên: “Anh thấy chỗ nào không khỏe hả?”

Thẩm Thính lườm cô một cái, tuy vậy vẫn giải thích: “Cho cô đi kiểm tra.”

Khúc Kim Tích: “?”

Nếu Tần Tang đã nhìn thấy Khúc Kim Tích biến từ rùa thành người, vậy nói chuyện cũng không cần tránh y nữa. Thẩm Thính đan hai tay vào nhau, lại một lần gọi cả tên họ cô: “Khúc Kim Tích.”

Sống lưng cô tức thì dựng thẳng như phản xạ có điều kiện, khí tụ đan điền: “Có!”

Tần Tang đang lái xe buồn cười, trong óc chớp lên hình ảnh huấn luyện quân sự thời sinh viên, tiên sinh là sĩ quan huấn luyện, cô Khúc là sinh viên, quả thật rất giống.

Thẩm Thính bị tiếng “có” dày giọng hào hùng này làm thoáng giật mình. Đuôi mắt anh giật giật, nói: “Ban nãy khi cô biến về người, có cảm giác lạ thường gì không?”

Khúc Kim Tích mô tả lại tường tận đầu đuôi, cảm nhận chung chính là: Nóng.

“Lần trước thì sao?”

Tần Tang lẳng lặng dỏng tai rình nghe, nhớ lần trước tiên sinh dặn y mang vắc xin và chăn bông tới. Khi ấy nhìn thấy Khúc Kim Tích trong căn hộ, y đã nghi ngờ khôn nguôi, bây giờ thì đã hiểu được.

Con mèo biết viết chữ đó chính là do Khúc Kim Tích biến thành.

Đúng là phép biến đổi thần kì, Tần Tang nghĩ.

Khúc Kim Tích lắc đầu, thật thà khai tuốt lời trong bụng: “Lần trước chỉ là không muốn để anh tắm cho, nên là trừ nóng ruột ra thì chẳng còn cảm giác gì nữa.”

Thẩm Thính cúi đầu, vết cào trên mu bàn tay đã tiêu. Chốc lát sau, mắt anh quét về trước, Tần Tang đang rình trộm qua gương chiếu hậu thình lình va vào mắt anh, tức thì lảng mắt, tập trung lái xe, không dám phân tâm để ý chuyện đằng sau nữa.

Khoang xe im phăng phắc. Thẩm Thính không nói gì, chỉ mãi cụp mắt, không biết đang nghĩ ngợi điều chi.

Khúc Kim Tích quan sát anh. Thẩm Thính ngồi yên nom hệt một pho tượng tuyệt đẹp, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, không thể lại gần tiếp cận.

Cô đã hiểu rõ mục đích Thẩm Thính cho mình đi bệnh viện kiểm tra. Cứ biến thành động vật rồi lại biến thành người chẳng quy luật gì thế này, có khi là do chỗ nào trên cơ thể gặp vấn đề, cần kịp thời thăm khám điều trị.

“Anh Thẩm.”

Pho tượng lặng im có cử động. Va phải ánh mắt anh, Khúc Kim Tích hơi căng thẳng, tay xoắn góc áo, sắp xếp lại câu từ, mới cất tiếng: “Về việc tôi nửa đêm mặc áo ngủ tới phòng của chế tác Dư, tôi muốn giải thích với anh chuyện này.”

“Không cần.” Thẩm Thính thờ ơ, “Năm ngoái tôi và cô còn chưa quen biết, cô làm gì không liên quan tới tôi.”

Khúc Kim Tích khăng khăng: “Nhưng tôi vẫn muốn giải thích.”

Mắt giao vào mắt, ánh nhìn của Thẩm Thính gợn nhẹ, đáp: “Được.”

Thực ra vào lúc nãy, trong não Khúc Kim Tích chợt chớp lên một hình ảnh, trong hình ảnh có vị chế tác Dư trong phòng ban nãy.

Quả thực cô đã mặc áo ngủ tới gõ cửa phòng chế tác Dư, nhưng không phải bổn ý muốn thế mà chỉ do đi nhầm hướng, gõ nhầm cửa.

Cùng với hình ảnh này hiện lên trong trí còn có cảm giác cơ thể của nguyên chủ lúc đó. Cô ấy đang trong cơn sốt cao, mình mẩy bứt rứt khó chịu, cả đầu óc cũng đâm mụ mị.

Trong tình cảnh ấy, nguyên chủ thật sự còn tính chuyện đi hiến thân?

Cộng với lời chế tác Dư đã nói, đang đông rét buốt, mặt hồ đóng cả vụn băng, trong những nha hoàn có mặt chỉ mình nguyên chủ nhảy ngay xuống không do dự.

Dầm nước lạnh giữa ngày đông giá, xác xuất bị cảm gần như trăm phần trăm, mà phận những diễn vai nhỏ không có mấy cảnh diễn như họ thì khi ở khách sạn, chắc chắn phải ở phòng chung.

Từ hình ảnh trên cộng với cảm giác cơ thể của nguyên chủ lúc ấy, Khúc Kim Tích gần như có thể đưa ra kết luận: Khi ấy nguyên chủ mắc cảm lên sốt, đầu óc không tỉnh táo, có lẽ cô ấy đi ra ngoài mua thuốc hoặc làm gì đó khác, sau đó khi trở về thì đi nhầm đường, bởi vậy mới có sự việc nửa đêm mặc áo ngủ gõ cửa phòng chế tác Dư xảy ra.

Khúc Kim Tích giải thích đơn giản: “Lúc đó tôi dính cảm phát sốt, nhận nhầm phòng chế tác Dư thành phòng mình, không phải cố ý tới tìm anh ấy.”

Bất kể Thẩm Thính có tin hay không, cô vẫn phải giải thích.

Để leo lên cao, quả thật nguyên chủ không chừa thủ đoạn, nhưng tuyệt nhiên không lựa chọn phương thức hiến thân này.

Tên bám váy Mạnh Thiên Hạo chính là minh chứng tốt nhất. Nguyên chủ có thể bỏ tiền nuôi trai mà lại không cho anh ta chạm vào, nói rõ rất bảo thủ trong chuyện ấy.

Bất kể là người tính cách thế nào, ắt vẫn phải có vài điều nguyên tắc.

Trải qua hai ngày nay được Thẩm Thính “chăn nuôi”, Khúc Kim Tích nhận ra bản chất Thẩm Thính là kẻ ngoài lạnh trong nóng. Nếu không thì với tâm lý của một người ghét Khúc Kim Tích, sau khi nhận ra cô biến thành mấy con vật nhỏ không có năng lực tự bảo vệ mình, anh đã chẳng chịu nuôi giúp.

Nếu chỉ vì ngại cụ Thẩm, anh chỉ cần đảm bảo rằng cô sẽ không xảy ra chuyện là xong, không cần thiết phải bỏ công cho cô ăn.

Nên là… tiềm thức cô không muốn để Thẩm Thính ghét mình tới thế, vì vậy mà mới muốn giải thích những điều này.

Tâm trí Khúc Kim Tích rối bời, nghĩ đủ muôn thứ chuyện, bẵng lâu sau nghe Thẩm Thính ừ khẽ một tiếng, tự dưng lòng thấy tươi tươi.

Kệ vậy, anh đã “ừ” rồi, cô coi như là anh đã tin.

Đến bệnh viện, Khúc Kim Tích chủ động nói: “Anh Thẩm, anh đi trước nhé, tôi tự đi khám được.”

Thẩm Thính cất một câu khiến nụ cười trên mặt cô lặn tăm.

“Cô có tiền không?” Anh hỏi.

Khúc Kim Tích hít sâu một hơi, tự nhủ lòng là không phải Thẩm Thính đang đâm chọc mình mà chỉ đang kể lại sự thật.

Cuối cùng, Tần Tang theo Khúc Kim Tích vào bệnh viện, Thẩm Thính không xuống xe.

— Đây là bệnh viện công lập, không giống bệnh viện tư nhân. Ở đây đông người, Thẩm Thính mà đi vào thì cực dễ bị nhận ra.

Thẩm Thính lướt lướt danh bạ trên điện thoại, cuối cùng ngón tay dừng ở cái tên “bác sĩ Hứa”.

Là một diễn viên thường xuyên làm việc cường độ cao, khi đóng phim cảm xúc sẽ vụt lên vụt xuống thất thường, rất nhiều nghệ sĩ cứ quay xong một phim là trong một thời gian ngắn sẽ khó thoát khỏi cái bóng của nhân vật, cần phải tham vấn bác sĩ tâm lý.

Bác sĩ Hứa chính là bác sĩ tâm lý của Thẩm Thính.

“Anh Thẩm, lâu quá không thấy anh tìm tôi.” Mỗi khi đóng xong một phim, Thẩm Thính sẽ không chìm đắm trong vai diễn quá lâu, tuy vậy cứ mỗi lần quay xong anh vẫn sẽ tới gặp bác sĩ tâm lý để trò chuyện, đẩy nhanh tốc độ hồi phục.

Từ lần trước gặp bác sĩ Hứa, tới nay đã là nửa năm.

Chào hỏi đơn giản xong, Thẩm Thính đi thẳng vào đề: “Nếu một người sở hữu hai nhân cách khác nhau, thông thường sẽ có biểu hiện thế nào?”

Bác sĩ Hứa vô cùng ngạc nhiên trước câu hỏi của Thẩm Thính. Anh ta nói: “Anh đã gặp một người nghi là có hai nhân cách?”

Thẩm Thính ngập ngừng giây lát: “…… Đại khái vậy.”

Mấy lần tiếp xúc với Khúc Kim Tích gần đây, cô và Khúc Kim Tích trong ấn tượng của anh hoàn toàn là hai người riêng biệt.

Ban nãy khi trên xe, Khúc Kim Tích nhìn thẳng vào mắt anh, kiên quyết muốn giải thích với anh, vẻ ngang bướng trong đôi mắt khiến Thẩm Thính sinh ảo giác rằng người trước mặt là Khúc Kim Tích, lại cũng không phải Khúc Kim Tích ban đầu.

Lời giải thích của cô, chẳng hiểu sao anh lại tin tưởng.

Bởi vậy, anh mới ngờ rằng liệu có phải bên trong Khúc Kim Tích có hai nhân cách.

“Anh tả cụ thể hơn đi.”

Thẩm Thính tiện thể chỉ ra vài điểm, bác sĩ Hứa nghe xong im lặng mấy giây, chợt hỏi: “Tôi mạo muội hỏi câu này. Người mà anh kể, có quan hệ thế nào với anh?”

Thẩm Thính: “……”

Tự dưng hết muốn trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.