Khi tỉnh giấc, tâm trạng Khúc Kim Tích tốt lạ thường. Bởi vì đêm qua, thế mà cô nằm mơ thấy Thẩm Thính chibi cử động!
Làm cô mất cả khống chế, xông lên dần cho Thẩm Thính chibi một trận ngay trong mơ, khiến cho hai cánh tay anh ta vỡ vụn cả.
Nếu không vì lúc sau đã mệt quá, cô cảm thấy mình có thể đập vỡ cả người anh ta.
Giấc mơ này khiến sau khi tỉnh dậy, cô cảm thấy Thẩm Thính chibi nằm bên cạnh nom vừa mắt hơn hẳn.
Không thể cử động, thính giác của cô nhạy cảm hơn rất nhiều, dỏng tai nghe, thấy có tiếng động trên tầng, rõ là Thẩm Thính cũng đã dậy.
Khúc Kim Tích chờ đợi anh dời mình đi. Cứ giữ mãi một tư thế nằm kiểu này, vai cô đã hơi mỏi.
Ai ngờ đợi mãi đợi mãi, đợi đến khi phòng bếp có tiếng động, Thẩm Thính cũng chưa mò sang.
Hết cách, chỉ đành tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.
Khi Tần Tang tới, Thẩm Thính đã nướng bánh mì xong.
“Tiên sinh, tôi đã mang canh sườn non tới.” Y đặt cặp lồng đựng canh xuống, ánh mắt vô thức tìm kiếm bóng dáng Khúc Kim Tích. Hình như Thẩm Thính biết y đang tìm gì, đánh mắt về sô pha.
Tần Tang thạo đọc ý sếp lập tức hiểu ngay Thẩm Thính bảo mình đi gọi Khúc Kim Tích dậy.
Hình như tâm trạng tiên sinh không vui lắm, chẳng lẽ đêm qua đã xảy ra chuyện gì không hay?
Tần Tang vừa nghĩ bụng thế vừa đi tới sô pha. Ngay khi trông thấy hai bức tượng gốm nằm song song bên nhau, thầm sặc một tiếng.
Tất nhiên Khúc Kim Tích không thể đặt bức tượng kia vào cạnh mình, người duy nhất có thể làm việc này…
Tần Tang kìm giữ dòng tư duy miên man trong đầu bằng một phong thái chuyên nghiệp. Y nhìn thật kĩ càng cặp mắt bức tượng gốm, thấy bên trong lóe lên tia sáng lấp lánh, thử hỏi: “Cô Khúc?”
Ánh sáng chớp lên.
Xem chừng là đã dậy.
“Buổi sáng tốt lành.” Tần Tang chào hỏi xong thì nhấc Khúc Kim Tích lên, nhân thể cầm cả Thẩm Thính chibi theo, đặt lên bàn ăn.
Khúc Kim Tích cảm động khôn xiết, dốc hết sức nhìn chằm chằm vào Tần Tang. Dù là một bức tượng, ánh mắt ấy vẫn nồng cháy quá đỗi, khiến da đầu Tần Tang tê rần. Chợt nghe Thẩm Thính nói: “Cậu đút cô ấy ăn.”
Tần Tang ngờ rằng mình nghe lầm, sao có thể đút đồ ăn cho một bức tượng gốm được?
Nhưng trông Thẩm Thính không giống nói đùa, cũng không có vẻ gì là trêu chọc Khúc Kim Tích, Tần Tang đành phải ôm lòng ngờ vực bắt đầu đút cho Khúc Kim Tích ăn.
Khoảnh khắc trông thấy canh sườn trong muỗng biến đi, tay Tần Tang run lên, suýt đã làm rơi muỗng. May mà tố chất tâm lý cao quá, cố dằn không để lộ bất cứ biểu hiện lạ thường nào, đối mặt với cảnh tượng kì quặc vậy mà vẫn không hề hỏi chuyện.
Con người đã có thể biến thành tượng gốm, tượng gốm có thể ăn… hình như không có gì đáng ngạc nhiên.
Quả nhiên có thể làm trợ lý cho Thẩm Thính đều không phải người bình thường.
Khúc Kim Tích vừa ăn vừa cảm thán.
Dùng bữa sáng xong, Thẩm Thính đi làm, không thể mang cả bức tượng theo.
Một là không tiện để trong quần áo, sẽ làm quần áo bị phồng lên.
Hai là ngoại hình bức tượng gốm giống với Khúc Kim Tích như thế, để người ta trông thấy, khó tránh sẽ không nghĩ nhiều.
Còn chẳng bằng để cô dựa sô pha xem ti vi.
Khúc Kim Tích cũng biết đây là lựa chọn tốt nhất, thành thật không có ý kiến gì.
Khi đi, ma xui quỷ khiến thế nào Thẩm Thính ngoái đầu nhìn bức tượng gốm trên sô pha một cái, trong óc bỗng chớp lên cảnh tượng trong mơ đêm qua: Khi anh biến thành tượng gốm, dẫu có thể cử động chậm rãi thì toàn thân vẫn râm ran thứ cảm giác vô cùng khó chịu, nhưng Khúc Kim Tích thậm chí còn không thể cử động.
Đối với một người bình thường, tất nhiên đây không phải việc dễ chịu.
Nghĩ như thế, tự dưng lòng anh mềm đi, bảo: “Tôi sẽ cố về sớm.”
Người hiểu về Thẩm Thính sẽ biết, giọng điệu này của anh đã được coi là rất đỗi dịu dàng.
Vào trong thang máy, Tần Tang quan sát sắc mặt sếp mình, nói: “Cô Khúc cũng đáng thương. Cô ấy… không giống với khi trước lắm.”
Đây là cảm nhận từ sâu trong nội tâm y.
Một người bình thường liên tục biến hình không kiểm soát, thậm chí không thể khống chế cả cơ thể của bản thân, không thể làm được gì, có lẽ trong lòng phải rất hoảng sợ.
Thẩm Thính cụp mắt, không nói chuyện.
—
Thẩm Thính đi rồi, cả căn hộ trở nên yên tĩnh, chỉ còn mỗi tiếng từ ti vi.
Khúc Kim Tích không thể đổi kênh, vì vậy Tần Tang đã tốt bụng phát một kênh chỉ chiếu phim truyền hình liên tục. Lúc này vai nam chính trong phim đang giơ súng pằng pằng pằng, cô chỉ đành ép bản thân dồn tâm trí vào bộ phim, chí ít vậy thì thời gian sẽ trôi qua nhanh hơn.
Sau đó nữa, Khúc Kim Tích bắt đầu thấy khó chịu.
Đời người có ba việc gấp, sau khi biến thành tượng gốm, trừ không thể cử động, không thể nói chuyện, ăn được cơm ra, cô không còn phản ứng biểu hiện gì khác nữa.
Lúc ấy còn thấy may mắn, vì ngộ nhỡ bụng mà lên tiếng, thế thì biết giải quyết đường nào?
Chẳng ngờ lúc này lại có phản ứng rồi!
Ngay cả sự bứt rứt và sợ hãi do liên tục biến hình nhiều lần mang tới, Khúc Kim Tích cũng đã chấp nhận, còn an ủi mình theo kiểu AQ(1), coi như là trải nghiệm cuộc sống của những sinh vật khác.
(1) Trong cuốn “AQ chính truyện” của Lỗ Tấn, mỗi khi bị đánh, AQ lại nghĩ “nó đánh mình thì khác gì nó đánh bố nó!” rồi hớn hở đắc thắng. Tự an ủi kiểu AQ (hay tinh thần AQ) có thể hiểu nôm na là kiểu cam chịu, tự tìm những từ hoa mỹ để giúp mình dễ dàng chấp nhận thất bại, bỏ qua thất bại, một kiểu lạc quan đến mức cực đoan.
Huống hồ cô đây cũng không thể tính là quá xui xẻo. Chí ít giờ cô đã có người giám hộ, tuy người giám hộ này hay thích bắt nạt cô nhưng xét về mặt chăm sóc cô thì cũng không hề ngược đãi.
Nhưng bây giờ, Khúc Kim Tích thực sự muốn khóc.
Đã tức lại tủi thân.
Cô cố gắng tập trung xem ti vi để di dời sự chú ý, song một số việc không phải chỉ cần không để ý là có thể lờ đi hoàn toàn. Trên ti vi có hiển thị thời gian, vào cái lúc cô cảm giác đã trôi qua lâu lắm rồi, nhưng khi xem giờ, ấy thế mới có hơn mười phút.
Khúc Kim Tích: “……”
Điên mất thôi.
Tất cả cảm xúc nóng ruột, tức tối, bức bí dồn chứa trong lòng, nhịp tim bắt đầu tăng nhanh. Ngay khi Khúc Kim Tích cảm thấy dường như mình sắp không thở nổi, cùng với một tiếng nổ ầm vang trời rung đất chuyển trong ti vi — cô cử động, lăn lông lốc từ sô pha xuống sàn nhà.
Một tiếng “choang” vang lên, cơn đau dữ dội lan ra mỗi một tấc da thịt. Khúc Kim Tích đau tới nỗi mắt tối sầm lại, trong não trắng xóa, tâm trí dường bị hút vào một cái động không đáy, không ngừng rơi xuống.
Không biết qua bao lâu sau, Khúc Kim Tích mơ màng tỉnh dậy. Từ xúc cảm đầu tiên chạm vào ngay khi tỉnh, cô biết mình đã biến thành người. Cơn đau dữ dội ban nãy dường vẫn hằn sâu trong tâm trí, khiến cô bất giác run lên ớn lạnh.
Cô cố ép mình không nghĩ chuyện này nữa, trở mình lồm cồm bò dậy, lao vào phòng vệ sinh bằng tốc độ nhanh nhất.
Giải quyết nhu cầu sinh lý xong xuôi, Khúc Kim Tích thở ra khoan khoái, chạy tới chạy lui trong phòng khách mấy vòng, bấy mới giải thoát được bản thân khỏi sự hưng phấn vì đã biến thành người, có thể tự do hoạt động.
Cảm giác tự do đúng là quá xá!
Ngoảnh đầu liếc Thẩm Thính chibi trên bàn trà, nghĩ chuyện tối qua mình bị treo lên như mồi câu, Khúc Kim Tích chà bàn tay, tìm một chiếc đũa và sợi dậy buộc Thẩm Thính chibi vào, treo lên đúng nơi cô bị treo tối qua.
Tuyệt vời ~~. Chap mới luôn có tại _ tr ùmtruyện. C OM _
Ngắm nghía kiệt tác của mình đã rồi, cô tìm kiếm điện thoại xem có cuộc gọi nhỡ không — lúc biến thành tượng gốm, túi xách đang mang cũng bị biến thành gốm theo luôn.
Mở điện thoại, trông thấy có mười mấy cuộc gọi nhỡ, tim Khúc Kim Tích đập loạn xạ. Song khi bấm vào coi, lại thấy không phải số điện thoại lạ.
Cuộc đầu tiên là Thẩm Thính gọi tới, coi thời gian thì là khi cô mới biến thành tượng gốm trong nhà vệ sinh ở hội trường. Khúc Kim Tích hiểu ra ngay: Anh ta gọi cho cô mà không ai nghe máy, mới đoán được có khả năng cô đã biến hình trong phòng vệ sinh, bởi vậy mới có thể tới nhanh như thế.
Trừ đó ra, số còn lại đều là cuộc gọi từ người đã lưu tên trong danh bạ, gọi nhiều nhất là quản lý.
Lại xem wechat —
[Quản lý: Cô đi tham gia tiệc mừng của Đằng Huy? Sao cô vào đó được?]
[Quản lý: Cô đang ở đâu? Tại sao không nghe điện thoại!]
[Quản lý: Mau nghe máy!]
[Quản lý: Thấy tin nhắn thì gọi lại!]
[Quản lý: Đừng có chơi trò mất tích, tìm cô có tin tốt.]
……
Tin nhắn cuối cùng gửi từ một giờ đồng hồ trước.
Khúc Kim Tích nghĩ nghĩ, gọi lại cho quản lý.
“Suốt từ hôm qua đến giờ cô chết ở đâu rồi hả!” Điện thoại mới nối máy, quản lý đã gầm lên, “Giờ cô lập tức tới công ty ngay.”
“Tới công ty làm gì?”
Quản lý tiếp tục gầm rít: “Bảo cô ngốc cô lại ngốc thật! Cô hỏi tới công ty để làm gì? Chẳng lẽ là muốn bị đày vào lãnh cung thật đấy hả?”
Giọng gầm lớn quá, Khúc Kim Tích không thể không dời điện thoại ra một khoảng. Dựa theo tình hình trước đó, sau khi cô biến về người chí ít sẽ không lại biến hình luôn. Nếu vậy, cô sẽ tới công ty coi thử.
Không chừng còn có một công việc ngắn hạn, kiếm ít tiền tiêu.
“Được, giờ em tới ngay.” Dừng một lát, cô hỏi như lơ đễnh, “Địa chỉ công ty là ở đâu ấy nhỉ? Hình như em hơi quên quên rồi.”
Quản lý câm nín báo địa chỉ: “Nhanh lên.”
Cúp điện thoại, Khúc Kim Tích thay quần áo, nhớ là vẫn chưa nhắn Thẩm Thính rằng mình đã biến về, bèn tìm tới avatar wechat của Thẩm Thính, uốn lưỡi lựa lời —
[Khúc Kim Tích: Anh Thẩm, tôi biến về rồi.] Nhân thể gửi kèm một meme dễ thương.
Đợi một lát, không thấy có hồi âm, đoán hẳn anh đang bận. Cô không quấy rầy anh nữa, ra cửa bắt xe đi tới địa chỉ quản lý đã gửi.
—
Thẩm Thính đang tham gia một buổi talk show phỏng vấn trong nhà. MC là vợ của một người bạn trong giới với Thẩm Thính, vì nể mặt bạn, anh mới tham gia buổi phỏng vấn này.
MC tên Mai Thiên Nhã, là người quen với Thẩm Thính, trong lúc phỏng vấn thái độ rất tự nhiên. Kết thúc buổi phỏng vấn, Mai Thiên Nhã buôn vu vơ mấy câu chuyện nhà, kế đó bảo: “Bữa nay sinh nhật con gái em, tối làm party cho nó, anh có tham gia không? Con bé cứ nhắc mãi là muốn gặp chú Thẩm.”
Bấy giờ điện thoại Thẩm Thính rung lên. Anh bấm vào wechat, trông thấy tin nhắn từ Khúc Kim Tích, một thoáng ngạc nhiên lướt nhanh qua đáy mắt: Nhanh như thế đã biến về rồi?
“Thẩm Thính?” Thấy anh chững chân, nhìn chằm chằm điện thoại không ừ hử, Mai Thiên Nhã thoáng ngạc nhiên. Nếu ban nãy cô không nhìn nhầm, thì hình như Thẩm Thính đã cười?
Chỉ một tin nhắn, ấy thế có thể khiến Thẩm Thính cười.
Việc này còn khó gặp hơn cả việc ông chồng diễn viên hài kịch nổi tiếng của cô đi đóng phim lụy tình.
Thẩm Thính cất điện thoại: “Chanh Chanh ba tuổi rồi à? Hôm nay anh có việc, không đi được, lần sau sẽ ghé thăm con bé.”
Trực giác của một MC giúp Mai Thiên Nhã đánh hơi được mùi drama, không nhịn được hỏi: “Không phải có chuyện gì rồi chứ?”
Chồng của Mai Thiên Nhã, Văn Nhạc là bạn tốt với Thẩm Thính. Hai vợ chồng cùng tuổi, con gái Chanh Chanh của họ đã có thể chạy đi mua nước tương.
Còn Thẩm Thính thì tuy đã kết hôn, tuy thế cuộc hôn nhân này lại quá là nghẹn khuất. Là bạn Thẩm Thính, ai cũng bất bình thay anh hoặc ít hoặc nhiều. Mai Thiên Nhã ngó nghiêng trái phải, chắn chắn quanh đây chỉ có hai người họ, hạ giọng nói khẽ: “Cái cô Khúc Kim Tích đó…”
Nếu thật sự có người trong lòng, thế thì phải giải thoát cho cô vợ trên danh nghĩa này trước.
Cũng chẳng biết từ tâm lý thế nào, trong ánh mắt ngỡ ngàng của Mai Thiên Nhã, Thẩm Thính lại bảo: “Cô ấy… không tệ như lời trên mạng nói đâu.”
Mai Thiên Nhã: “???”
Gì kì vậy, hồi trước nhắc tới Khúc Kim Tích trước mặt anh, anh đều sầm mặt khiến họ chẳng dám đả động nữa. Như giờ là đã có chuyện gì?
Không chỉ không sầm sịt mặt mày mà còn nói giúp cho Khúc Kim Tích, suýt thì Mai Thiên Nhã đã cho rằng Thẩm Thính trước mắt là giả mạo.
Thẩm Thính không có ý định giải thích thêm. Có nhân viên đi qua, chủ đề này tạm thời bỏ lửng. Sau khi rời khỏi địa điểm phỏng vấn, Thẩm Thính vẫn tất bật hoàn thành thêm hai nhiệm vụ. Đến năm giờ chiều, anh từ chối mọi lời mời ăn tối, trở về căn hộ.
Tần Tang khó hiểu: “Tiên sinh, cô Khúc đã biến về rồi, vậy anh đâu cần trở về sớm nữa. Sếp Chương đã hẹn anh mấy lần, nếu không đi thì có vẻ không nể mặt ông ấy quá.”
Thẩm Thính không hé răng.
Tần Tang nói đúng.
Chỉ là… ban sáng khi rời đi anh đã nói sẽ về sớm. Lời này thốt ra từ miệng anh, không khác gì một lời hứa, dẫu rằng Khúc Kim Tích đã bình thường trở lại, anh vẫn nên giữ lời.
Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tải phi lợi nhuận tại địa chỉ duonglam,design,blog và watt3d @namonade của người dịch, xuất hiện ở nơi khác đều là trang đăng lại trái phép và sẽ có sai sót. Đọc truyện ở trang đăng lại trái phép là bạn đang giết chết đam mê và nhiệt huyết dịch truyện của người chuyển ngữ.
Đến căn hộ, Tần Tang về nhà. Thẩm Thính đi ra khỏi thang máy, mới bước được hai bước đôi chân đã chững lại.
Khúc Kim Tích anh tưởng vốn đang ở trong nhà lúc này lại ngồi xổm trước cửa. Nghe thấy tiếng động, cô quay lại nhìn, đôi mắt vụt bừng sáng: “Anh Thẩm, anh về rồi?”
“Sao lại ở ngoài này?”
“Ờm, là, em tới công ty một chuyến, lúc về thì không biết mật mã, không vào được.” Khúc Kim Tích chọc chọc ngón tay vào nhau, lúng túng nói.
Thẩm Thính liếc cô một cái bằng bộ mặt vô cảm, không nói gì, nhập mật mã ngay trước mặt cô, bốn số tám bốn số chín.
Khúc Kim Tích muối mặt. Hai người một trước một sau vào nhà. Khúc Kim Tích nhận ra bước chân Thẩm Thính bỗng chững lại, đang lúc khó hiểu, nhìn theo hướng mắt anh, trông thấy Thẩm Thính chibi bị treo lủng lẳng giữa không trung.
Khúc Kim Tích: “……………………”
Xong đời rồi.