Cung nghiệt – Chương 80
Tác giả: Điển Y
Thể loại: Cổ trang cung đình, nhất thụ lưỡng công, huynh đệ, thụ song tính, nam nam sinh tử, ngược luyến tàn tâm.
Editor: Băng Tiêu
Beta – reader: Băng Tiêu
“Đi thôi!” Nhìn Lận mỉm cười hiền lành, Tề Thị Vân biết hắn đang tức giận, liền chuyển chủ đề.
Vẫn mỉm cười, Lận cũng không nói gì, ngoan ngoãn đi theo Tề Thị Vân đến thư phòng. Cả thư phòng to như vậy, bây giờ chỉ có hai người bọn họ.
“Còn hai ngày, nếu quân của Dận Tiêu tới biên cảnh, thì ta sẽ ra tiền tuyến…” Tề Thị Vân nói với Lận, cũng như đang nói với bản thân.
“Sao vậy? Sợ hãi rồi?” Lận nháy mắt, rồi nói tiếp như thông cảm: “Đúng vậy… nhiều năm rồi ngươi không cầm binh đánh giặc! Khó trách…” Vừa nói hắn vừa gật đầu không ngừng.
Tề Thị Vân bất đắc dĩ nhìn cái tên không đứng đắn kia, nếu không phải y biết rõ hắn đáng tin, thì thật y không dám giao hết quyền lực cho hắn.
“…Hết thảy ta nhờ ngươi…” Tề Thị Vân cúi đầu nói. Cho tới bây giờ, y vẫn không nghĩ bản thân là một người sợ chết, nhưng mà, bây giờ y đã có người mà y muốn trân trọng cả đời, nếu thật sự phải chia lìa, y sẽ rất thống khổ. Không phải chưa từng nghĩ sẽ cùng sống cùng chết với hắn, nhưng làm sao y ra tay được, mãnh liệt độc chiếm xưa kia đã biến thành cả đời trìu mến, Tề Thị Vân cũng không ngờ mình lại “ôn nhu” như thế…
Lận nhìn Tề Thị Vân, nếu ngươi xảy ra chuyện, thì ở trận chiến ba người chúng ta, có lẽ người thắng lợi sẽ chính là ngươi… Vì sao ngươi muốn làm thế, vì sao lại muốn nói với ta, làm tâm tình ta không thể cảm thấy thoải mái được!
“Ta vẫn hy vọng được đi cùng ngươi!” Lận nhìn y, lại nói.
“Không được! Kỳ cần có người chăm sóc, ở phương xa, ta không thể bảo vệ hắn…” Ánh mắt Tề Thị Vân sâu thẳm, sâu đến mức không lộ ra chút cảm tình nào, ngay cả Lận cũng không thể nhìn ra.
Ca ca… mị lực của ngươi thật lớn, xem ra Tề Thị Vân đã thua trên tay ngươi rồi… Y đã không còn là cái tên vương giả lãnh khốc ngày xưa…
Cười cười tự giễu, hắn thì có khác gì chứ, cũng giống Tề Thị Vân, không cách nào kiềm chế được bản thân, ca ca, ngươi gây cho ta đau đớn nhất, cũng làm ta cảm thấy ngọt ngào nhất…
Con ngươi sáng ngời như lửa, Lận nói: “Nếu ngươi chết, ca ca sẽ thuộc về một mình ta.”
Tề Thị Vân kinh ngạc nhìn hắn, rồi lập tức mỉm cười: “Yên tâm đi, vì được ở bên Kỳ, vì để ngươi không chiếm được tiện nghi, ta tuyệt đối sẽ bình an trở về, mang theo vinh quang đế quốc… Đương nhiên, còn cả Phong nhi đáng yêu của ta…”
————-
Ba ngày sau, tình thế khẩn trương vẫn không thay đổi, Tề Thị Vân từ biệt Kỳ, rồi cũng rời khỏi vương đô.
Lận trước sau vẫn vậy, nhưng Kỳ biết, Lận tươi cười khác với trước kia.
“Ngươi nghĩ sao?” Kỳ quay đầu hỏi Lận.
“Nghĩ gì?” Lận ha ha hỏi lại.
Lúc này còn hỏi vớ vẩn… Kỳ bất đắc dĩ nhìn hắn: “Ngươi nói xem?”
“Rất khó nói a~” Lận vẻ mặt vẫn tươi cười như cũ.
“Nhưng mà, chúng ta ít nhất hẳn là nên tin tưởng y sẽ bình an trở về…” Kỳ thấp giọng trầm ngâm.
Lận cau mày, lại nghe Kỳ nói tiếp: “Tai họa sống ngàn năm… không phải người ta vẫn hay nói thế sao?”
Nghe vậy, Lận cũng chỉ lầm bầm vài câu.
“Có phải ta như một lão già không?” Kỳ nhìn Lận, Lận cũng kinh ngạc nhìn Kỳ.
“Đâu có? Sao ca ca lại nghĩ vậy?” Lận nâng mặt Kỳ lên: “Rất đẹp, một chút cũng không thay đổi, ca ca vĩnh viễn là đặc biệt nhất…”
Kỳ buồn cười, Lận cũng quá đề cao hắn rồi đi… hắn không tốt như trong tưởng tượng của Lận đâu.
“Ta cảm thấy hình như mình đã sống quá lâu, như một lão già…” Kỳ thật lòng nói.
“Không đâu, mà dù ca ca như lão già, ta vẫn thích!” Lận vì ý nghĩ của Kỳ mà bật cười, vươn tay ôm lấy Kỳ, vừa nói giỡn vừa an ủi hắn.
Hành động của Lận như một hài tử ngây thơ, khiến Kỳ phải bật cười: “Ngươi đó, càng lúc càng như trẻ con.”
“Có sao đâu…” Lận nhìn Kỳ kéo tay hắn ra, vẫn chưa bỏ ý định mà lại quấn tới.
“Đừng nghịch, Lận.”
“Không, cho ôm cái đi… ca ca đừng trốn mà, nơi này cũng đâu có ai.”
Kỳ xoa nắn mặt hắn: “Không có ai thì có thể làm bậy sao? Sách thánh hiền người học bay đi đâu rồi?”
“…Lần trước, cũng không phải…” Lận cúi đầu thì thầm.
Lần trước… Kỳ nhớ tới lần trước bọn họ ở trên cỏ… đã làm chuyện đó, quả thật là so với việc này còn quá phận hơn cả trăm ngàn lần…
Mặt Kỳ bỗng đỏ bừng, hắn lớn tiếng quát: “Lận.”
“Biết rồi, biết rồi, không nói thì không nói.” Ai nha, ca ca xấu hổ rồi nha. Lận gian xảo cười cười.
Lúc này đây, cả hai đều cố gắng không nhớ tới cái kẻ đang ở xa cả ngàn dặm kia…
Cont…
This entry was posted in Cung nghiệt, Đam mỹ. Bookmark the permalink.