Bách Dạ khi tỉnh lại đã là ngày hôm sau ở bệnh viện, hắn trưng vẻ mặt mộng bức nhìn mấy cô y tá nóng bỏng hết đẩy tới lại đẩy lui xe thuốc trước mặt.
Hắn nhớ bản thân còn đang ngồi chiến đấu với bánh kem cơ mà!
Mở mắt ra một cái đã nằm viện, đây có phải là xuyên không trong truyền thuyết không?
Ở Bách Dạ đang nghĩ ra trăm loại viễn cảnh tương lai xuyên không, một người thực quen mắt đẩy cửa nhẹ nhàng đi đến bên giường hắn.
Người này không ai khác chính là Ôn Hàn.
“ Anh cảm thấy hiện tại thế nào? “ Ôn Hàn chu đáo thay hắn rót tới một ly nước lọc đưa tới.
Ôn Hàn có chút không hiểu nổi mạch não của tên mặt lạnh trước mặt y đây. Người này là chê mệnh dài quá sao? biết bản thân ăn bánh sẽ nhập viện mà vẫn cố ăn.
Đúng là thích tìm đường chết.
“ Tạm “
Bách Dạ lười nói nhiều, hắn né tránh ly nước của Ôn Hàn đưa tới, hung hăng cúi người tháo hết đống dây nhợ trên người.
Hắn nếu không trở về, quỷ đòi mạng sẽ chơi trò ngục tối play với hắn mất.
Ôn Hàn thấy hắn hành động kỳ quặc như vậy, hoảng hốt vội đè lại tay Bách Dạ.
“ Anh đang làm cái gì vậy? Chán sống rồi hả? “ Ôn Hàn nổi giận, trước giờ y luôn một bộ dạng ôn hoà với mọi người, cho dù bất kể tình huống gì cũng hiếm khi nổi giận như vậy.
Hôm nay không biết vì sao, rõ ràng là một người xa lạ nhưng Ôn Hàn cảm thấy như đã quen hắn từ rất lâu rồi, tự nhiên chứng kiến hắn như vậy một màn bỗng dưng không ngăn được bản thân nóng giận.
Bách Dạ không như vậy có tâm để ý, vẫn một bộ nhất quyết tháo cho bằng được mới thôi.
Ôn Hàn phí hết sức, tốn hết hơi vẫn không làm sứt mẻ gì tới Bách Dạ, trong lúc túng quẫn thì trùng hợp lúc này có một cô y tá đẩy xe thuốc “ cót két “ đi qua.
Thấy thế, Ôn Hàn không một chút do dự nhào tới cướp lấy ống thuốc gây mê ghim thẳng vào mông tên nào đấy không chịu an phận dưỡng bệnh.
Bách Dạ mông còn ghim ống chích, đầy đầu người da đen dấu chấm hỏi: “... “
Y tá + nhóm quần chúng bệnh nhân trong phòng đồng loạt há hốc mồm: “... “
Ầm...
Trước ánh mắt bao người, Bách Dạ lần nữa oanh oanh liệt liệt lăn đùng ra giường hôn mê tại chỗ, lúc lâm vào hắc ám cũng không quên tự hỏi chuyện nhân sinh.
Nhân gia lần đầu gặp gỡ không ngừng mưu sát liền không xong, nam nhân này đúng là quá đáng sợ! Cần thiết báo cảnh sát thúc thúc, anh anh, sợ hãi quá!!!
( ;∀;)
...
“ Bách Dạ, Suốt mấy ngày hôm nay cậu trốn đi đâu hả? Hôm nay không trả lời liền không xong với tôi đâu! “
Trong điện thoại vang vọng ra giọng nói đang vô cùng tức giận, mà chủ nhân giọng nói này không ai xa lạ là Quỷ đòi mạng - biên tập ngày ngày kiên trì hối thúc tiến độ viết của Bách Dạ.
Hiện tại biên tập mỗi ngày đều bị đống fan lớn của Bách Dạ bức điên, hận không thể phân thân ra chạy đến đánh chết tên tác giả vô lương tâm này.
“ Ở bệnh viện “ Bách Dạ xoa mông không biết bị cắm đến bao nhiêu ống tiêm.
Này không thể trách hắn, hắn cũng muốn trốn viện về nhưng người kia luôn dùng trăm loại phương pháp giữ hắn lại.
Nhắc tới người nọ, tự nhiên Bách Dạ hoa cúc chợt căng thẳng.
Tổng biên tập sau khi nghe hắn nói vậy, giọng dịu đi một chút.
“ Aiz, đứa nhỏ ngốc này! Chuyện cậu nằm viện nói sớm một chút cũng đâu đến nổi bị tôi mắng oan chứ! Được rồi, mau đi dưỡng bệnh đi! Tạm biệt “
Dứt lời không do dự liền treo máy với Bách Dạ.
Ong... Ong...
Bách Dạ ngây ngốc nhìn chằm chằm vào màn hình tối đen.
Nói như vậy liền xong rồi, quỷ đòi mạng thật sự còn tính người tính toán tha cho hắn một mạng.
Nhưng sau đó không đợi hắn vui vẻ được bao lâu, trên màn hình tối om lại sáng lên nổi dãy số ám ảnh đến nằm mơ cũng phải tỉnh lại.
Bách Dạ nuốt một ngụm nước bọt, do dự một chút mới dám nhấn vào ký hiệu bắt máy trên màn hình, tim quỷ dị đập như sắp nhảy khỏi lồng ngực, tay run rẩy áp điện thoại vào tai mà nghe.
“ Bách Dạ a~ có một chuyện tôi quên nói cho cậu quên biết, Hà tổng nói cậu viết cuốn sách kia rất khá nên yêu cầu cậu hoàn chỉnh lại tỉ mỉ đem nộp lên để làm kịch bản cho bộ phim sắp tới. Lần này tiền hoa hồng lẫn tiền nhuận bút hơn sáu số không, trước chậm rãi dưỡng bệnh rồi cân nhắc nhé! Chờ tin từ cậu, bye ~ “
Màn hình lần này lại lâm vào tối om, Bách Dạ buồn bực cào cào mớ tóc rũ trước trán.
Liền sớm biết quỷ đòi mạng căn bản tính người bị chó tha rồi mà!
Thoáng nhìn qua giờ trên màn hình điện thoại, Bách Dạ đầy mặt sống không còn gì nuối tiếc.
Aiz, vì chén cơm bắt đầu thôi!
...
Nhà của Bách Dạ kỳ thực là do một người bạn cũ nhượng bán lại giá rẻ để cậu ta còn cầm tiền đi nước ngoài du học, đúng lúc Bách Dạ hắn cũng không có nhà. Trong tay cũng dư mấy vạn liền lập tức gật đầu mua, dù sao nhà cũng khá lớn nhiều phòng, bạn hắn ở đây cũng không lâu nên còn rất mới, tính đi tính lại Bách Dạ cũng không thiệt thòi gì nên mới chấp nhận mua.
Lúc mua rồi, nhà đẹp như vậy rơi vào tay hắn giống như rơi vào tay tên bại gia tử, ngoại trừ phòng bếp và nhà khách, phòng ngủ phía tây thì hầu hết mấy phòng trống đều bị hắn tàn nhẫn đem đi làm nhà kho.
Bách Dạ thời gian làm việc không cố định nên nhà cửa rất ít khi dọn dẹp, mấy phòng trống càng miễn bàn đóng mốc như thế nào.
Suy đi tính lại, nếu cho mướn một phòng Bách Dạ thu nhập cũng không nhiều là bao nhưng nhà lớn như vậy chỉ có mình hắn và Lão Đại lại thấy buồn buồn.
Bách Dạ sau một đêm cân nhắc, cuối cùng cũng treo xong biển nhỏ trước cổng viết xiêu xiêu vẹo vẹo chữ.
“ Cho thuê phòng giá ưu đãi. Yêu cầu biết nấu ăn cho chủ nhà, biết chăm thú cưng và dọn dẹp nhà cửa. “
Bách Dạ ngắm nghía thành quả xong xuôi mới phẩy mông lắc lư đi vào nhà. Nào biết hắn vừa đi không bao lâu, một bóng người đi ngang chợt dừng lại trước cổng nhà hắn lẳng lặng nhìn biển treo.