Ôn Hàn gần nhất không được tập trung cao độ làm việc như ngày trước, nguyên nhân là bởi vì chỉ cần y ngẩng đầu lên liền bắt gặp ngay tầm mắt nóng rực như muốn ăn tươi nuốt sống y vào bụng bất cứ lúc nào.
Lại tỷ như hiện tại, y cơ thể căng chặt mím môi cố nặn hình cho xong kiểu bánh để giao cho khách.
Không biết là ma xui quỷ khiến thế nào lại lén trộm nhìn nam nhân diện mạo anh tuấn ngồi gần cửa hơi cúi đầu viết gì đó lên quyển tập con dày cộp.
Người này rất đẹp, kết hợp với vầng sáng ấm áp nhẹ của mùa thu làm người ta có chút ảo tưởng hắn như cái bóng mờ ảo xinh đẹp, chỉ vô tình lơ đãng chớp mắt đã phải bỏ lỡ hắn.
Ôn Hàn nhìn hắn đến xuất thần lại tự nhiên rước bực vào mình. Đồng dạng là nam nhân, hắn tùy tiện phối đại một cái áo len vàng nhạt lên người, cuộn tay áo lên khuỷu tay thôi cũng đã toát lên vẻ thanh cao thoát tục lạ thường.
Đến lượt y thì haiz...
Phía bên kia hình như phát giác ra được có người đang nhìn mình, tay cầm bút viết trên bản nháp chợt dừng lại.
Bách Dạ nghiêng đầu hướng về phía bên này của Ôn Hàn cười cười dùng khẩu hình miệng nói.
Trên mặt dính vụn bánh kìa!
Ôn Hàn đọc được, cuống lên nâng tay áo sơ mi vội lau hai bên miệng, càng lau y lại càng cảm thấy không đúng.
Mở tay áo ra xem, hoá ra chả có gì dính lên đó cả.
Bách Dạ từ đầu tới cuối luôn xem y không rời mắt, tất nhiên cũng được dịp cười đến nghiêng trái ngả phải. Hắn không ngờ được bản thân nói đùa, Ôn Hàn lại ngây thơ tưởng thật mà lau tích cực, y lau đến nỗi mặt sắp bốc ra một tầng da rồi.
Ôn Hàn biết bị lừa, mặt đen kịt giận không thèm lí tên mất nết kia, ôm một bụng hoả cắm đầu làm bánh đến điên cuồng.
Y nghiến răng nghiến lợi coi mặt Bách Dạ là cái bánh trước mặt trát trát lên đó kem cho hả dạ.
Tên gay mất nết, haha trát cho mi xấu chết này!
...
Bách Dạ tay cầm bút viết run rẩy đặt xuống vài dòng chữ nghệch ngoạc, trang giấy trắng tinh bị hắn dày vò một lúc bất hạnh bị xé “ toạc “ không thương tiếc ném trên đất.
Ầm...
Hắn sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh trên trán chảy dọc hai bên thái dương, đau đớn truyền đến bụng khiến hơi thở hắn đứt quãng không theo lẽ thường.
Ôm bụng khư khư, mệt mỏi nhắm mắt lại tựa đầu lên giường. Bách Dạ đau đến không nói nên lời nhưng vẫn nghĩ tới mấy muội muội đáng yêu lúc bị bà dì tới thăm chắc không khác hắn lúc này đi?
Mụ nội nó, đau muốn chết rồi!
Ở thời điểm hắn tưởng mình chết chắc rồi, vừa lật hai mắt lâm hắc ám, một mùi hương thực quen thuộc thình lình xông vào chóp mũi.
À, hình như có ai đó gọi hắn.
Là gì nhỉ?
Bách ca ca?
Trong mơ hồ mê mang, Bách Dạ bỗng dưng ảo giác thấy được một tiểu hài tử búi tóc quả đào cười toe toét xoè lòng tay ra thả một con bướm hoa bay đi.
Tiểu tử đó rất vui vẻ chơi đùa, mắt nó như chứa hàng vạn ngôi sao trên trời đẹp không sao tả được. Từ từ, đứa nhỏ này sao lại có vài nét tương tự Ôn Hàn thế?
Bách Dạ muốn đưa tay ra chạm lấy nó để xác nhận nhưng đáng tiếc trong tay chỉ bắt được khoảng không vô hình vô dạng, càng kỳ lạ là đứa nhỏ kia vẫn đứng đó đùa giỡn cùng bầy bướm như chưa hề bị hắn tác động qua vậy.
Hắn không hiểu được trái tim không biết vì sao lại không khống chế được co thắt một trận.
Đau quá! Trái tim như chịu vạn tiễn xuyên qua vậy.
Bách Dạ ngã quỵ trên đất, cứ bất lực trơ mắt nhìn đứa nhỏ nó chơi đùa rồi bất thình lình biến mất trong vòng tay hắc ám, sau đó lại phải chứng kiến nó từ từ trưởng thành rồi lại ngã xuống cây anh đào già bên cạnh.
Toàn thân nó đều là máu, máu chảy ra từ khắp người nó không sao ngừng được.
Hắn đầu quả tim như bị ai đó cắm một cây kim, nước mắt lạch cạch lạch cạch rơi xuống nền cỏ nhuộm bằng máu tươi.
Hắn biết Tiểu Hàn của hắn đang rất đau nhưng hắn lại bị nhốt tại một chỗ bất lực nhìn mà không chạm không sờ tới được.
...
Ôn Hàn thật vất vả nửa lôi nửa kéo tên đang bất tỉnh nhân sự chặn đường được một chiếc xe taxi.
Tài xế thúc thúc vốn định bụng chạy vu quơ hết cuốc này thì về nhà cùng vợ con, ai biết được giữa đường nhảy ra một tên nam nhân kỳ quái đang lôi kéo một nam nhân khác đã bất tỉnh, à dưới chân còn có một con husky giống thuần nữa.
Bởi vì hình ảnh này quá mức kỳ dị duyên cớ, tài xế thúc thúc không nhịn được ôm tim nhấn phanh lại.
Má ơi, ông hôm này ra đường không xem hoàng lịch à? Có khi nào đụng trúng sát nhân hàng loạt gì không a?
Cạch...
Chờ Ôn Hàn vác được người bỏ lên ghế sau, tài xế thúc thúc mới ngừng trong đầu trăm loại phương thức chết chóc, giọng run run dò hỏi:
“ Chàng trai trẻ à! Cậu muốn đi đâu vậy? “
Ôn Hàn một phần vì mất sức kéo Bách Dạ, một phần lại lo lắng hắn xảy ra chuyện. Sắc mặt âm lãnh đến cực điểm, điều chỉnh cho đầu Bách Dạ dựa lên vai mình xong mới đáp.
“ Bệnh viện gần nhất, cảm ơn “
“ Được, được tôi lái đến đó ngày đây! “
Tài xế thúc thúc nuốt một ngụm nước bọt nghe xong liền nhấn ga phóng như bay trên đường cái.
May mắn hôm này có lẽ cảnh sát nới lỏng nên chạy một khoảng rồi ông vẫn không thấy một chiếc xe nghiệp vụ nào đuổi phía sau, mà nếu có đi nữa thì có lẽ ông cũng không sợ bằng cái vị ngồi phía sau ghế đâu.
Còn có hàm răng trắng phao của con chó kia như chực chờ muốn táp ông một miếng vậy!
555, càng nghĩ càng muốn về nhà mà!