Một ngày kia, Dạ Minh Thành đến Hầu phủ làm khách.
Dạ Kim Lan nhàn nhạt hỏi:
- Không biết hôm nay phụ thân đến có việc gì?
Dạ Minh Thành đang lúc rối rắm nên cũng không chú ý đến thái độ của Dạ Kim Lan, dịu giọng nói:
- Phụ thân có việc muốn bàn với con.
Dạ Kim Lan khẽ liếc nhìn Dạ Minh Thành đánh giá.
- Phụ thân, có một số chuyện nên nói ngay từ đầu. Ngài cũng biết nữ nhi
đến hầu phủ chưa bao lâu, địa vị chưa vững vàng, nếu như… ngài muốn tìm
nữ nhi giúp đỡ thì nữ nhi đành bất lực.
Vấn đề làm ăn của Dạ gia gặp trở ngại đã không còn là chuyện bí mật, Dạ Kim Lan đương nhiên cũng biết.
Thấy Dạ Kim Lan chưa chi đã phân ranh giới như vậy, Dạ Minh Thành cảm thấy
chua chat, nhưng đang có việc cầu cạnh nên đành phải hòa hoãn nói:
- Phụ thân đúng là có việc mới tới hầu phủ, nhưng không phải nhờ giúp đỡ mà là hợp tác.
- Hợp tác?
Dạ Kim Lan bật cười, Dạ gia bây giờ đâu còn như xưa, người khác muốn tránh còn tránh không kịp, còn cái gì để bàn bạc đây.
Như hiểu được suy nghĩ của Dạ Kim Lan, Dạ Minh Thành cau mặt, nghiêm giọng nói:
- Dù Dạ gia hiện tại xuống dốc, nhưng địa vị, danh tiếng vẫn cao cao tại thượng.
Dạ Kim Lan đặt ly trà xuống, đặt vấn đề.
- Được rồi, phụ thân hãy nói vào đề đi.
Dạ Minh Thành dù bất mãn, nhưng chỉ có thể nuốt hận vào bụng, mãi một lúc mới nói:
- Dạ gia đang ký một đơn hàng với Tây Hạ.
Giao dịch với nước ngoài? Trước nay Dạ gia vẫn có những cuộc buôn bán như
vậy. Dù bây giờ danh tiếng Dạ gia ở Nam Thiên Quốc đang thụt lùi, nhưng
đối với những nước khác, dù sao vẫn đáng tin cậy hơn so với những người
đang nổi lên.
- Nhưng Tây Hạ lại muốn ký một đơn làm ăn lớn…
- Làm lớn?
- Phải. Tây Hạ muốn mua một số lượng lớn vải vóc, mua trong một lần chứ
không chia thành nhiều đợt. Nếu chuyến buôn này suôn sẻ, lợi nhuận có
thể so với vài ba năm thu được…
Dạ Kim Lan bị lợi ích trước mắt làm lung lay, trầm mặc suy nghĩ.
Dạ Minh Thành tiếp tục thuyết phục:
- Lần này không chỉ mình Dạ gia, mà còn có Trần gia cũng tham gia vào.
Trần gia? Gia tộc của đại phu nhân?
- Nhưng dù sao số tiền đặt cọc vẫn quá lớn, nên phụ thân mới tìm đến Hầu phủ mời hầu gia hợp tác.
Dạ Kim Lan nghe thế thì cười hỏi:
- Nếu người phụ thân muốn hợp tác là hầu gia thì ngài còn bàn với Kim Lan làm gì?
- Kim Lan, dù sao bây giờ con là người hầu gia sủng ái nhất, chỉ cần con chịu thuyết phục, hầu gia nhất định sẽ đồng ý…
Dạ Kim Lan phớt lờ nói:
- Phụ thân quá xem trọng Kim Lan rồi, Kim Lan không có khả năng cao như vậy…
Dạ Minh Thành quýnh quáng:
- Kim Lan, đây chính là sự tồn vong của Dạ gia.
- Điều đó có can hệ gì đến ta?
Thấy Dạ Kim Lan phản phúc như vậy Dạ Minh Thành nổi giận quát:
- Dạ Kim Lan!
Dạ Kim Lan không nghe, Dạ Minh Thành dằn cơn giận, nhỏ giọng khuyên bảo:
- Kim Lan, đừng nghĩ rằng đã gả đi thì xem như không còn liên hệ với Dạ
gia. Con phải biết Dạ gia chính là hậu thuẫn của con, nếu như Dạ gia
không còn, lợi ích của con cũng không có nữa.
- Tốt. Vậy chuyến làm ăn này, ta có lợi ích gì?
Dạ Minh Thành nghiến răng nghiến lợi.
Dạ Kim Lan dùng thái độ của người ở trên nói:
- Ta sẽ phụ trách mượn tiền cho Dạ gia, trên danh nghĩa, người hợp tác lần này với Dạ gia chính là ta.
Dạ Minh Thành mệt mỏi không bàn cãi nữa, hai người bắt đầu thảo luận chính sự.
————
- Ngươi… ngươi nói cái gì?
Dạ Minh Thành kinh hoàng đứng bật dậy, không tin được mà hỏi.
Tên chủ quản bên dưới run rẫy lặp lại:
- Nguyên liệu… nguyên liệu đã bị người khác thâu mua cả rồi…
- Thâu mua tất cả? Để làm gì chứ?
Lưu quản gia im bật không trả lời.
- Là ai? Là ai đã làm chuyện này?
- Bẩm lão gia… chính là Hòa Thiên Đường.
Hòa Thiên Đường? Chính là kẻ đã khiến Dạ gia mất mối làm ăn với hoàng tộc?
Đầu óc Dạ Minh Thành quay cuồng, rốt cuộc là hắn và chủ nhân của Hòa
Thiên Đường có đắc tội gì với nhau mà lại hãm hại hắn như vậy?
Lưu quản gia thấy Dạ Minh Thành hồi lâu không lên tiếng, lén lút ngước mặt
lên nhìn liền thấy sắc mặt thăng trầm của Dạ Minh Thành.
- Lưu quản gia.
Lưu quản gia nghe tên mình liền giật mình hét lên:
- Dạ, có nô tài.
- Ngươi hãy gửi thư mời đến chủ nhân của Hòa Thiên Đường. Ta muốn gặp người đó.
Lưu quản gia mờ mịt một lúc cũng hiểu ra.
- Nô tài đã rõ.
…
Khi Nguyệt Vô Thường nghe thấy Dạ Minh Thành muốn gặp mình thì vẫn thờ ơ, không biểu lộ cảm xúc gì.
- Nàng có muốn gặp hắn không?
Nguyệt Vô Thường trừng mắt nhìn Tang Ly, thấp giọng hỏi:
- Ngươi có vẻ rất hứng thú?
Tang Ly không chối cãi, cười cười nói:
- Đương nhiên. Bất kể là Dạ Minh Thành hay là nàng, đến lúc hai người chạm mặt nhau sẽ rất thú vị.
Nguyệt Vô Thường bỏ những lời châm chọc của Tang Ly ngoài tai. Tiếp tục xử lý công việc của mình.
Tang Ly nhàm chán, dùng tóc của Nguyệt Vô Thường thắt đủ kiểu.
- Rốt cuộc nàng có nhận lời mời hay không?
- Xem ngươi kỳ vọng như vậy, nếu ta không đáp ứng lời mời sẽ phụ lòng ngươi rồi.
Tang Ly bật cười.
- Được rồi. Cứ nhận lời đi. Cũng đến lúc gặp mặt rồi.
Nguyệt Vô Thường vẫn một giọng đều đều đáp, nhưng trong đáy mắt đột ngột lóe lên một tia sáng.
Tang Ly vẫn cười cười, trong bụng lại thầm nhủ:
“Cũng nên kết thúc thôi, đã kéo dài quá lâu rồi! Đến khi đó, nàng vẫn giữ quyết tâm của mình chứ?”
Dù sao, việc bên kia của hắn cũng đã trì trệ quá lâu rồi.
—————
Cùng lúc đó, ở một nơi khác. Có hai lão nhân mặc y phục đen và y phục trắng đang đối mặt nhau.
Lão nhân mặc y phục đen lên tiếng chất vấn.
- Thương lão, rốt cuộc Tang Ly hiện đang ở đâu?
Người mặc y phục trắng quả nhiên là Thương thần y, sư phụ của Tang Ly.
- Kiếm lão, hắn sắp trở về rồi, ngươi không cần phải dò hỏi ta nữa.
Lão nhân mặc y phục đen, gọi là Kiếm lão không chấp nhận câu trả lời đó, lại nói:
- Ngươi biết rõ nơi hắn đi mà không báo cáo, để mặc hắn bỏ mặc trách
nhiệm suốt bao nhiêu năm? Ta cũng là sư phụ của hắn, ta có quyền được
biết.
Thương thần y trầm mặc. Năm xưa, hắn tự ý dẫn Tang Ly hành
tẩu giang hồ quả thật là không đúng, nhưng hắn quả thật không nhẫn tâm
nhìn Tang Ly tuổi còn nhỏ mà phải chịu áp lực nặng nề như thế. Khi đó,
hắn chỉ đơn giản nghĩ cho Tang Ly một khoảng thời gian thảnh thơi, nào
ngờ, Tang Ly lại gặp Dạ Đông Tuyết.
Đứa bé đó cũng rất đáng
thương, vì vậy, khi Tang Ly nhận lời giúp đỡ nàng, hắn cũng không ngăn
cản. Chỉ là, không thể ngờ được, một lần giúp đỡ đó tới giờ đã bảy năm.
Mấy năm đầu, cứ cách một khoảng thời gian, Tang Ly còn quay về trình diện,
tới hai năm nay, hắn hoàn toàn biệt tăm. Thương thần y cũng đã mấy lần
tìm gặp Tang Ly, hối thúc hắn trở về, Tang Ly không trả lời, lại nói
rằng:
“Hiện tại, ta có thể đối mặt với người đó ư? Ngươi không nghĩ rằng khi chúng ta chạm mặt, ta sẽ tha cho người đó?”
“Vậy ở nơi này có đáp án ngươi cần sao?”
Thương thần y hỏi ngược.
Tang Ly nhìn xa xăm, đáp:
“Có thể. Khi ta nhìn nàng, ta cảm thấy có ta trong đó.”
“Quyết định của nàng sẽ ảnh hưởng đến quyết định của ngươi?”
Tang Ly không trả lời. Thương thần y phẫn nộ nói:
“Nếu vậy ta sẽ giết nữ nhân đó!”
Tang Ly trừng mắt nhìn Thương thần y uy hiếp.
“Ta cấm bất cứ ai dám động vào nàng! Nếu ngươi gây tổn thương cho nàng, ngươi sẽ trở thành kẻ thù của ta!”
“Ngươi vì một nữ nhân mà bỏ mặc sứ mạng của mình? Không nghĩ đến đại thù?”
Tang Ly kiên quyết nói:
“Thù, ta nhất định sẽ trả!”
Khi đó, trong mắt Tang Ly đầy quyết tâm, hắn không nói dối, hắn không quên
mối thù của mình. Còn với Dạ Đông Tuyết, bây giờ gọi là Nguyệt Vô
Thường, hắn cũng không phải là lời hăm dọa suông. Nếu thật sự tổn hại
tới nàng, hắn nhất định sẽ trở mặt.
…
Thương thần y đau đầu, cố gắng thuyết phục Kiếm lão:
- Dù sao sự chuẩn bị vẫn chưa hoàn tất. Thái tử còn chưa lên tiếng, ngươi cứ thúc giục mãi làm gì.
- Thương lão, ngươi…
- Hắn sắp trở về, đây là chắc chắn! Hơn nữa, lần này hắn sẽ có quyết định dứt khoát.