Thanh Lâm sơn trang
Trong bóng tối, một hắc y nhân lặng lẽ bay vụt qua các thủ vệ, sau khi rẽ vài con đường, hắc y nhân đáp xuống một cành cây, quan sát động tĩnh bên
trong phòng.
Thấy không có gì bất thường, hắc y nhân mới tung
người lao vào phòng qua lối cửa sổ, cửa sổ lập tức được khép lại, thần
không biết, quỷ không hay.
Hắc y nhân nắm chặt kiếm, bước tới gần đối tượng đang ngồi trên ghế dựa, chính là Thanh Lâm trang chủ.
– Rốt cuộc ngươi là ai?
Bỗng nhiên, Thanh Lâm trang chủ lên tiếng hỏi. Hắc y nhân có phần bất ngờ vì hành tung bại lộ, nheo mắt nhìn bóng lưng người trước mặt, lạnh lùng
nói:
– Ngươi không cần biết!
Thanh Lâm trang chủ lại hỏi:
– Tại sao ngươi lại muốn ám sát ta?
Hắc y nhân quát:
– Muốn biết thì đi hỏi diêm vương đi!
Vừa nói xong, hắc y nhân đã đưa kiếm đâm tới trước.
Thanh Lâm trang chủ vẫn ngồi yên như vại, không có chút gấp gáp nói:
– Thiên Thái Giáo?
Hắc y nhân nghe thấy “Thiên Thái Giáo” hành động khẽ chậm lại một nhịp,
Thanh Lâm trang chủ liền theo đó mà xoay nhẹ ghế, né mũi gươm của hắc y
nhân.
Thanh Lâm trang chủ lại hỏi:
– Các ngươi vì trả thù việc ta không chịu gia nhập Thiên Thái Giáo nên muốn lấy mạng ta?
Hắc y nhân lớn tiếng quát:
– Một kẻ thô tục như ngươi không xứng đáng để nhắc tới tên của Thiên Thái Giáo!
– Một tà giáo mà còn xem trọng danh tiết ư?
Hắc y nhân nổi giận, ra chiêu càng hung.
– Ta thay mặt Thiên Thái Giáo trừng phạt kẻ dám xúc phạm tới thánh giáo!
Cuối cùng, hai người đối chiến, sau mấy chiêu đi qua, hắc y nhân mới nhìn rõ gương mặt của “Thanh Lâm trang chủ”, hắc y nhân biến sắc, chiêu thức
chậm lại.
Keng
Hai thanh gươm chạm nhau, hai người lùi về phía sau một bước. Hắc y nhân kinh hoàng thốt lên:
– Tại sao… tại sao lại là ngươi?
“Thanh Lâm trang chủ” do Trấn Vương giả dạng, giễu cợt nói:
– Sao không phải là ta?
Hắc y nhân càng kinh hãi nhìn Trấn Vương, quyết định không đấu nhau với hắn nữa mà bỏ đi. Nhưng Trấn Vương lại không dễ dàng chịu buông tha, cứ bám theo bắt hắc y nhân phải giao đấu với mình.
Động tĩnh từ hai
người gây ra không nhỏ nhưng có vẻ những thủ hạ ở Thanh Lâm sơn trang đã được dặn dò từ trước nên không ai manh động, để mặc hai người biến
Thanh Lâm sơn trang thành chiến trường.
Hắc y nhân và Trấn Vương
đánh ra tới bìa rừng bên cạnh. Lúc này, Trấn Vương đột ngột ra chiêu
nhanh và mạnh hơn, ép hắc y nhân vào ngõ cụt.
Soẹt
Khăn che mặt của hắc y nhân bị lột xuống. Gương mặt của Vân Xuyên hiện ra.
– Quả… quả nhiên là nàng…
Vân Xuyên kinh hãi nhìn “Thanh Lâm trang chủ”, giọng nói của hắn sao lại quen thuộc như vậy?
– Ngươi…
“Thanh Lâm trang chủ” tự xé mặt nạ ngụy trang trên mặt xuống, để lộ hình hài thật sự.
– T… Trấn?
Trấn Vương bi ai nhìn Vân Xuyên.
– Nàng… là người của Thiên Thái Giáo…
Không hiểu sao lúc này trong lòng Vân Xuyên lại rối ren, cảm giác như mình đã phạm sai lầm, cuống quýt phân trần với Trấn Vương:
– Ta… ta không cố ý gạt chàng đâu. Ta đã định nói cho chàng biết thân phận của mình… nhưng mà…
Mặc cho Vân Xuyên giải thích hồi lâu, Trấn Vương cũng không nói lời nào, cuối cùng, Vân Xuyên lại nổi giận.
– Rốt cuộc chàng muốn gì? Chàng nói đi! Ta là người của Thiên Thái Giáo thì sao chứ?
Trấn Vương đau đớn nhìn Vân Xuyên hỏi:
– Nàng có biết Thiên Thái Giáo là giáo phái như thế nào không?
– Sao ta lại không biết? Ta chính là ứng viên cho vị trí thánh nữ mà!
Vân Xuyên buột miệng nói ra, nói xong nàng giật thót mình nhìn Trấn Vương,
hắn không thích Thiên Thái Giáo như vậy, nếu hắn biết được nàng là thánh nữ tương lai, hắn sẽ đối xử với nàng như thế nào?
– Trấn… Trấn…
Trấn Vương khó khăn nói:
– Nàng có biết… Thiên Thái Giáo đã hại bao nhiêu người? Lường gạt tài sản bao nhiêu người? Làm bao nhiêu người tan nhà nát cửa?
Vân Xuyên chột dạ phản bác:
– Thiên Thái Giáo là chỉ dạy con người con đường hạnh phúc, để đạt được hạnh phúc đó, họ quyên góp tài sản là tất nhiên…
Trấn Vương càng thất vọng nói:
– Nàng có biết Thiên Thái Giáo cao đẹp đó của nàng đã hại chết bao nhiêu người vô tội không?
Vân Xuyên mạnh miệng nói:
– Để đạt được thành tựu, hy sinh là việc khó tránh!
Trấn Vương lúc này không nói nổi nữa, hắn bật cười, bật cười cay đắng.
– Ha ha ha…
Vân Xuyên vừa van nài vừa lung lay Trấn Vương:
– Trấn, thật ra Thiên Thái Giáo không xấu như chàng đã nghĩ đâu! Thật
đấy! Chỉ cần chàng gia nhập, chàng sẽ thấy được chỗ tốt của nó…
Trấn Vương nghe thấy lời đề nghị của Vân Xuyên, môi nhếch càng cao, hỏi lại:
– Nàng bảo ta gia nhập Thiên Thái Giáo?
Vân Xuyên tiếp tục thuyết phục hắn:
– Trấn, thật sự Thiên Thái Giáo rất tốt, chỉ vì mọi người chưa nhìn ra cái hay của nó thôi…
Trấn Vương bỏ ngoài tai những lời Vân Xuyên nói, tự mỉa mai:
– Nàng bảo ta gia nhập Thiên Thái Giáo?
– Trấn, nghe lời thiếp đi…
Trấn Vương lãng tránh bàn tay đang níu kéo của Vân Xuyên, cười cay đắng:
– Nàng bảo ta quy thuận Thiên Thái Giáo? Nàng bảo ta – Trấn Vương – quy thuận Thiên Thái Giáo?
– Trấn à, chàng hãy nghe…
Vân Xuyên im bật, trợn mắt nhìn Trấn Vương, không tin nói:
– Chàng… chàng nói cái gì?
– Ta – Trấn Vương – không đội trời chung với Thiên Thái Giáo!
Vẻ mặt châm chọc đầy sát khí của Trấn Vương lúc này thật xa lạ với Vân
Xuyên, hóa ra, người nàng yêu lại có thân phận lớn như thế, lại còn là
kẻ tử thù của nàng.
Vân Xuyên quay đầu định bỏ đi, Trấn Vương kéo nàng lại, nói:
– Nàng định đi đâu?
Vân Xuyên bật cười nhìn Trấn Vương nói:
– Ta và chàng là kẻ thù của nhau! Chàng còn muốn hỏi ta đi đâu? Ta có thể đi đâu?
Trấn Vương nghiêm mặt nói:
– Vân Xuyên, ta sẽ không truy cứu việc nàng là người của Thiên Thái Giáo!
Vân Xuyên tức giận gào thét:
– Truy cứu cái gì? Ta có xin chàng sao? Ta là người của Thiên Thái Giáo thì sao?
Vân Xuyên vùng vẫy thoát khỏi tay Trấn Vương.
– Bỏ tay ra! Bỏ tay ra!
Trấn Vương càng nắm chặt tay Vân Xuyên lại, kiên quyết nói:
– Ta sẽ không để nàng quay trở lại Thiên Thái Giáo!
– Chàng không có quyền ra lệnh cho ta! Ta muốn đi thì ta sẽ đi!
Đáy mắt Trấn Vương soẹt qua một tia đau lòng, không nhẫn tâm.
– Vân Xuyên, ta sẽ không để nàng đi!
Sau câu nói đó của Trấn Vương, trước mắt Vân Xuyên trở thành màu đen…