Trong không gian tĩnh lặng, một giọng nói vang lên:
– Dạ Kim Lan, ngươi không còn sự tự tin của trước kia nữa sao?
Dạ Kim Lan tái mặt, lập tức phản bác:
– Dạ Đông Tuyết, ngươi đừng ở đó nói nhăng nói cuội!
Nguyệt Vô Thường khẽ nhếch mép.
– Dạ Kim Lan, ngươi thay đổi! Trước kia, ngươi không như vậy.
– Tất cả không phải tại ngươi sao? Ngươi chính là kẻ đã phá hoại Dạ gia, là kẻ hại tất cả mọi người…
Nguyệt Vô Thường không để ý đến những lời trách móc của Dạ Kim Lan, mà lơ đãng nói:
– Dù lúc đó, ngươi kiêu căng, tự cao tự đại nhưng khi đó vẫn dễ nhìn hơn bây giờ…
Nghe câu nói của Nguyệt Vô Thường, Dạ Kim Lan rùng mình một cái rồi im lặng. Liếc nhìn Nguyệt Vô Thường bây giờ rồi so sánh với bản thân mình, Dạ
Kim Lan càng cảm thấy thua thiệt. Tại sao một kẻ trước kia nàng luôn xem thường, không thèm liếc mắt tới, bây giờ lại ở vị trí cao cao tại
thượng, cúi xuống nhìn nàng? Tại sao một kẻ vô dụng, không người xem
trọng như Dạ Đông Tuyết bây giờ lại trở thành người nàng không có tư
cách để so bì?
Nếu như là trước kia…
Trước kia?
Dạ
Kim Lan đột nhiên nhớ tới bộ dạng của mình bây giờ, gương mặt bôi trét
đầy son phấn để quyến rũ gã háo sắc, người nàng gọi là phu quân nhưng
tuổi còn hơn cha mình. Suốt ngày, trong đầu nàng chỉ là tranh thủ quyền
lợi, đấu đá với chính thất của một kẻ mình không hề yêu thương. Nàng lúc này có khác gì những kẻ chỉ biết tranh đấu những chuyện cỏn con mà
trước kia nàng xem thường, không thèm để mắt?
Dạ Đông Tuyết nói đúng, nàng đã không còn là nàng của trước kia nữa.
Từ lúc nào?
Từ lúc nào nàng đánh mất lòng tin của mình?
Kể từ khi nàng gả cho hầu gia? Lúc nàng thất thân cho một kẻ gia đinh? Từ
lúc nàng bắt đầu tính kế Dạ Đông Tuyết? Khi đánh mất trái tim của mình
cho Bạch Y Thần hay từ rất lâu trước đó?
Nguyệt Vô Thường dời mắt khỏi Dạ Kim Lan, hờ hửng nói:
– Nghe nói… sau cái ngày đó ngươi đã uống rất nhiều thuốc phá thai? Ngươi không thể mang thai được nữa?
Dạ Kim Lan mở trừng mắt nhìn Nguyệt Vô Thường, không thể tin tưởng được.
việc đó nàng làm rất là bí mật, tại sao Nguyệt Vô Thường lại biết được?
Gương mặt Dạ Kim Lan vặn vẹo ghê sợ, mở trừng mắt nhìn Nguyệt Vô Thường.
– Ngươi… làm sao ngươi biết được?
Như đoán ra được điều gì, Dạ Kim Lan hét lên:
– Là ngươi phải không? Là ngươi đã hạ độc ta? Dạ Đông Tuyết ngươi thật độc ác. Ngươi không phải là con người…
Nguyệt Vô Thường vẫn thờ ơ như cũ, mặc cho Dạ Kim Lan nguyền rủa mình. Dù
không rõ ràng nguyên nhân trong đó, nhưng Nguyệt Vô Thường có thể đoán
được người đứng sau việc đó chính là Tang Ly. Chắc chắn hắn đã động tay
động chân để Dạ Kim Lan chịu trừng phạt như thế.
Dạ Kim Lan sau khi kiệt sức thì không ngưng la hét, thở hồng hộc từng hơi. Nguyệt Vô Thường nhàn nhạt nói:
– Dạ Kim Lan, ngươi đi đi!
Dạ Kim Lan gương mắt lên nhìn Nguyệt Vô Thường, không thể tin tưởng Nguyệt Vô Thường được.
– Ta và Dạ gia đã chấm dứt quan hệ. Ta cũng không muốn dính líu, cũng chẳng muốn tính toán ân oán với ngươi nữa.
Dạ Kim Lan cay nghiến nói:
– Ngươi nói thật hay. Ngươi nói chấm dứt thì tất cả sẽ chấm dứt thật sao?
Nguyệt Vô Thường nhin Dạ Kim Lan một lúc, bật tiếng nói:
– Ngươi không có khả năng động đến ta.
Đó chính là thực tế, Nguyệt Vô Thường bây giờ đã trở thành người không
phải ai muốn đối phó cũng có thể đối phó được. Chí ít, Dạ Kim Lan không
có năng lực này.
Tội nghiệt của Dạ Kim Lan, nàng không có quyền
định đoạt. Dạ Kim Lan cũng đang trả giá cho sai lầm của mình rồi. Nàng
không có tương lai, không thể sinh con, phải tranh đoạt cho bản thân
mình rồi sẽ bị người ta cướp đoạt. Cho dù hiện tại Dạ Kim Lan có được
cuộc sống dễ chịu thì ngày sau thế nào? Đến khi nhan sắc không còn, tình cảm không có, thù hận khắp nơi, nàng sẽ sống an ổn sao? Có lẽ, đó mới
là trả giá lớn nhất của Dạ Kim Lan.
Tội nghiệt của Dạ gia… nàng
cũng chẳng muốn nói tới nữa. Dạ gia bây giờ đã đủ thê thảm. Và cả trước
kia, Dạ gia cũng đã gánh chịu rồi.
Trong gia đình này, tính ra ai là kẻ thật tâm? Người nào cũng mang bộ mặt giả dối đối xử với nhau, lúc nào cũng rắp tâm hãm hại, đấu đá nhau. Họ thật sự hạnh phúc hay chỉ đạt được sự giả dối?
Nguyệt Vô Thường quay lưng bước đi, để lại một câu nói:
– Đừng xuất hiện ở đây, ta không muốn bất cứ ai làm ô uế nơi này.
Dạ Kim Lan hiểu, Nguyệt Vô Thường ám chỉ Vô Ưu Viện, nơi ở của mẫu thân nàng.
Bóng đỏ của Nguyệt Vô Thường từ từ biến mất trong tầm mắt của Dạ Kim Lan.
Sau khi Nguyệt Vô Thường rời khỏi Vô Ưu Viện, Tang Ly đột ngột xuất hiện bên cạnh nàng.
– Đã xong?
Nguyệt Vô Thường đưa mắt nhìn Tang Ly, đôi mắt nàng thoáng hiện ra vẻ hiền hòa hiếm có. Nguyệt Vô Thường nhẹ nhàng đáp:
– Đã xong!
Hai người sánh bước nhau đi.
– Ta sẽ cho người đến trông coi nơi này.
– Chỉ cần đừng để ai lay vãng ở đây. Còn nơi đó không cần phải chăm sóc.
Tang Ly có phần khó hiểu, Nguyệt Vô Thường nói tiếp:
– Tất cả chỉ là ký ức.
Nơi này có quãng thời gian nàng trân trọng, nhưng tất cả chỉ là quá khứ,
mọi thứ đã thay đổi. Nàng không muốn ai xâm phạm vào nơi thiêng liêng
này, cũng chẳng muốn níu kéo những thứ đã qua.
Có thể đây là lần cuối cùng nàng đặt chân đến đây.
Đây chỉ là nơi nàng và mẫu thân của mình đã tạm dừng chân. Nơi mẫu thân của nàng chân chính tồn tại là trong trái tim nàng.
Nguyệt Vô Thường đưa mắt nhìn lướt qua cảnh vật trước mặt.
Nơi này đã từng là Dạ gia, gia tộc của nàng, huy hoàng trăm năm của Dạ gia, cũng là nơi chính tay nàng phá hủy.
Nàng có hối hận? Có nuối tiếc? Có thương cảm hay không?
Không!
Trong trái tim nàng lúc này chỉ có một sự hửng hờ, vô tâm.
Nhưng cũng có cảm giác… thật trống rỗng…
Có phải bởi vì Tang Ly biết trước nàng sẽ như vậy, trả thù không làm nàng
cảm thấy vui vẻ, không cảm thấy hạnh phúc nên khi đó hắn mới nói “mong
nàng dừng tay”?
Nguyệt Vô Thường khẽ dừng bước, nhỏ tiếng gọi:
– Tang Ly…
Tang Ly nhìn nàng với ánh mắt trìu mến, môi khẽ nở nụ cười.
– Sao hả?
Hắn vẫn như vậy, đã bao nhiêu năm trôi qua, dù mọi thứ đã thay đổi bao lần
thay đổi, điệu cười của hắn vẫn như vậy. Cao ngạo, thần bí, có phần xa
cách, thậm chí… đơn độc.
– …
– Nàng muốn nói gì?
Nguyệt Vô Thường ngập ngừng mấy lần, mới nhìn vào mắt Tang Ly nói nhỏ:
– Đừng buông tay…