- Bẩm công tử, đã lục soát tất cả các phòng, không thấy người!
- Bẩm công tử, xung quanh đây cũng không có phát hiện!
Toán người được sai đi tìm Hồng Tụ lần lượt quay về báo cáo tin tức, nghe
thấy không tìm được người, Bạch Y Thần lâm vào trầm lặng.
Tại sao lại không tìm thấy? Nàng ta rõ ràng mới vừa ở đây thôi, làm sao có thể biến mất như vậy được…
Đột ngột, hai mắt Bạch Y Thần mở trừng, quát lớn:
- Mau đến khu biệt viện!
Không đợi những người khác kịp phản ứng, Bạch Y Thần đã hối hả chạy đi mất,
chúng gia đinh mờ mịt nhìn nhau, lập tức đuổi theo Bạch Y Thần.
Lúc này, ở biệt viện, Hồng Tụ đã tìm được nơi ẩn núp của Dạ Đông Tuyết.
Nàng ta nở nụ cười thích thú như thú dữ nhìn con mồi của mình đang giãy giụa bên bờ vực thẩm.
Cách cách…
Tiếng động càng lúc càng gần, từng ánh sáng le lói từ hai hòn đá đánh lửa hắt lên mặt Dạ Đông Tuyết
Dạ Đông Tuyết không còn nhìn thấy nên không nhìn thấy vẻ mặt của Hồng Tụ
bây giờ, nhưng Dạ Đông Tuyết vẫn cảm nhận được nguy cơ đang đến gần. Cắn chặt răng, Dạ Đông Tuyết quyết định xông ra ngoài.
Hồng Tụ không ngờ Dạ Đông Tuyết lại xông ra nên bị bất ngờ lảo đảo sang bên, nhưng Dạ Đông Tuyết cũng không chạy đi được vì bị vấp vào những đồ vật rơi vãi
trên sàn nhà.
Rầm
Dạ Đông Tuyết té ạch xuống đất.
- Ta xem ngươi chạy đi đâu!!!
Dạ Đông Tuyết chưa kịp ngồi dậy thì Hồng Tụ đã lao tới bắt nàng, hai người vật nhau trên đất.
- Dạ Đông Tuyết, ta giết ngươi…
Dạ Đông Tuyết lúc sáng mắt đã không đánh lại Hồng Tụ, bây giờ, đối mặt với Hồng Tụ điên cuồng lại càng không phải là đối thủ của nàng ta, chỉ có
thể phản kháng trong vô vọng.
- Ta đã nói ta không phải là kẻ đã hại ngươi!
- Dạ Đông Tuyết, tới lúc này mà ngươi còn muốn gạt ta?
- Ta nói là sự thật! Người đã hại ngươi không phải là ta! Ngươi có ở đây làm loạn càng khiến nàng ta vui vẻ…
- Ngươi đừng gạt ta nữa. Ta sẽ không tin ngươi đâu…
Tiếng Hồng Tụ cuồng loạn la hét át luôn cả tiếng kêu của Dạ Đông Tuyết.
Hồng Tụ không vừa lòng chỉ đánh Dạ Đông Tuyết bằng tay không, nàng ta với
tay ra xung quanh tìm vũ khí, cảm thấy Hồng Tụ đã nới tay, Dạ Đông Tuyết dồn hết sức mình đẩy mạnh Hồng Tụ ra bỏ chạy.
Vừa chạy được ra cửa, Hồng Tụ đã đuổi kịp Dạ Đông Tuyết.
- Dạ Đông Tuyết!!!
Dạ Đông Tuyết bắt được hai tay của Hồng Tụ đang cố gắng đâm xuống. Là dao!
Nếu bị đâm, Dạ Đông Tuyết sẽ chết không nghi ngờ. Dạ Đông Tuyết dồn hết sức để cản lại.
- Ta giết ngươi… Ta giết ngươi…
Bây giờ Hồng Tụ đã hoàn toàn điên rồi, có nói lời thế nào nàng ta cũng
không nghe, Dạ Đông Tuyết cảm thấy bất lực, nhưng lúc này mà bỏ cuộc,
nàng chắc chắn sẽ chết. Trong lúc nguy nan đó, đầu óc Dạ Đông Tuyết đột
nhiên trở nên sáng suốt.
- Nếu ngươi giết ta Bạch Y Thần sẽ không tha thứ cho ngươi đâu!
Nghe đến tên của Bạch Y Thần, Hồng Tụ liền trở nên ngập ngừng.
- … chàng… sẽ không tha thứ cho ta…
Dạ Đông Tuyết cố đánh lạc hướng Hồng Tụ
- Đúng! Hắn sẽ không tha thứ cho ngươi! Một khi ngươi giết người, ngươi còn cơ hội ở lại bên cạnh hắn sao…
Thấy nàng ta đã ngừng hành động của mình lại, Dạ Đông Tuyết thầm thở phào. Nhưng chưa kịp mừng, thì Hồng Tụ đã bừng tỉnh.
- Ngươi nói dối! Chính ngươi mới là người khiến chàng bỏ rơi ta…
Sức lực dồn xuống càng lúc càng mạnh, mũi dao chỉ còn cách Dạ Đông Tuyết trong gang tấc.
Đúng là phút nguy cấp đó, có tiếng hét của Bạch Y Thần từ xa vang lại.
- Đông Tuyết!!!
Dù chưa thấy người, nhưng giọng nói đó đã lọt vào tai Hồng Tụ, nàng ta lảm nhảm:
- … Bạch… công tử…
Không còn chịu nổi nữa, Dạ Đông Tuyết dùng hết sức lực hất Hồng Tụ sang một bên, lồm cồm bò dậy bỏ chạy.
- Bạch ca ca…
Dạ Đông Tuyết không định hình được cứ chạy về phía trước, Bạch Y Thần chạy đến giữ nàng lại, lo lắng hỏi:
- Nàng có sao không?
Dạ Đông Tuyết vẫn chưa hoàn hồn, cả người run lên, không đáp lời được.
Lúc này, những tên gia đinh khác đã chạy đến, có người chạy lại chỗ của Hồng Tụ nằm úp mặt trên đất lật lại.
- A…
Tên gia đinh kia hét lên. Tất cả mọi người quay lại nhìn.
Dưới ánh đuốc bập bùng, gương mặt Hồng Tụ tái nhợt như xác chết, miệng còn
trào cả máu, trên bụng nàng ta có nửa đoạn dao lòi ra.
Những người ở đó đều kinh hoàng, Dạ Đông Tuyết không thấy cảnh kinh khủng đó nên không cảm giác được.
Hồng Tụ đưa mắt nhìn Bạch Y Thần, nuốt ngụm máu đang chực trào trong cổ họng, hấp hối:
- Là… Dạ… Đông… Tuyết… hại…
Câu nói chưa tròn thì Hồng Tụ đã tắt thở, hai mắt vẫn mở trừng dữ tợn.
Trong thoáng chốc, không khí chìm xuống vì không ai lên một tiếng nói,
đứng ngây ra như bị đóng băng.
Sau đó, không biết có ai đó hét lên, mọi người mới giựt tỉnh táo lại.
- Giết người! Giết người rồi!
- Mau lên! Báo cho lão gia biết…
- Có người chết…
Những tên gia đinh không biết làm gì chạy tán loạn la hét khắp nơi, những
người trong phủ nghe thấy tiếng la thất thanh đó làm bán tín bán nghi,
trong thoáng chốc, cả Dạ gia sôi trào.
…
Đến lúc này, Dạ
Đông Tuyết cũng đã biết tình hình hiện tại, trong lúc hai người giằng
co, Hồng Tụ bị chính hung khí của mình giết chết và nàng, Dạ Đông Tuyết
đã trở thành thủ phạm.
Bạch Y Thần đứng kề bên Dạ Đông Tuyết cũng không nói được tiếng nào.
Chỉ một lát nữa, mọi người kéo đến sẽ càng hỗn loạn, nàng lại càng không
thể biện minh. Dạ Đông Tuyết lạnh giọng hỏi Bạch Y Thần:
- Ngươi có tin ta không?
Bạch Y Thần cúi nhìn Dạ Đông Tuyết, trong lòng đầy phức tạp.
Dạ Đông Tuyết lại hỏi:
- Ngươi nghĩ ta là hung thủ giết Hồng Tụ?
Bạch Y Thần bị dồn hỏi càng không biết nên trả lời thế nào. Hắn cũng không
muốn tin Dạ Đông Tuyết là người giết Hồng Tụ, nhưng trước mắt…
Bạch Y Thần mấp máy nói:
- Ta… ta…
Đáy lòng Dạ Đông Tuyết càng lạnh lẽo. Nàng chẳng còn muốn nói gì nữa.