Lần nữa tỉnh lại đã là chuyện của mấy ngày sau, Tang Ly mở hờ mắt nằm an tĩnh trên giường,
không một âm thanh, không một cử động, hoàn toàn chết lặng.
Thương thần y nhìn Tang Ly như vậy, bỗng nhiên cảm thấy tức giận.
– Trong lòng ngươi chỉ có duy nhất một nữ nhân đó ư? Những chuyện đại nghĩa, chí lớn hoàn toàn không đáng để ngươi để tâm?
Tang Ly vẫn không nhúc nhích, Thương thần y nổi giận đến nắm lấy áo hắn lôi dậy.
– Ngươi tỉnh táo lại cho ta! Ngươi đã quên mất trách nhiệm của mình rồi
sao? Ngươi có còn nhớ mối thù của phụ thân ngươi không? Ngươi có biết
ngươi đang nắm giữ sinh mạng của bao nhiêu người không? Ngươi tỉnh táo
lại cho ta! Tang Ly…
Tang Ly không màng chống đỡ thân thể, để mặc cơ thể mình mình bị giày xéo, hắn bật tiếng cười thê lương.
– Ha ha ha…
Bị động đến vết thương, cười được mấy tiếng, Tang Ly bị nghẹn, bật ho xù xụ, thế mà hắn vẫn cứ cười như cũ.
Tang Ly nặng nề ngồi dậy, chống hai tay xuống giường để đứng lên.
Thương thần y nhìn theo Tang Ly lê từng bước ra cửa, hạ giọng nói:
– Ngươi muốn đi đâu?
Tang Ly cũng không đáp, vẫn nhích từng bước như cũ. Thương thần y bước lên
mấy bước, chỉ kéo nhẹ cũng làm Tang Ly ngã dài ra đất.
– Ngươi còn muốn đi tìm nữ nhân đó? Nàng ta đã chết rồi!
Tang Ly thờ thẫn nói:
– Dù có chết, ta cũng phải tìm nàng…
– Tang Ly…
Tang Ly đưa đôi mắt vô thần nhìn Thương thần y, bật tiếng nói:
– Thương Lão? Thương thần y? Sư phụ? Ngươi đối với ta, rốt cuộc là gì? Là sinh tử chi giao của phụ thân ta? Là vị thần y cứu muôn người trong
thiên hạ hay là người đã dạy y thuật cho ta?
Thương thần y phức tạp nhìn Tang Ly.
– … các ngươi muốn ta học võ công, muốn ta học y thuật, muốn ta phải trả
thù… nhưng các ngươi đã từng hỏi qua ta muốn cái gì chưa? Trong mắt các
ngươi, ta là người kế nhiệm Trấn vương, là kẻ mang đại thù, là mắc xích, là cầu nối, là công cụ, là phương phức…
Tang Ly vừa nói vừa lồm cồm bò dậy, tiếp tục bước đi.
– … chỉ duy nhất một mình nàng đặt ta vào trong mắt, nhìn ta là chính ta, chỉ có ở cạnh nàng, ta mới có cảm giác ta đang sống, ta vẫn là một con
người… Ta đã từng hứa với Nam Long Châu, vận mệnh của ta… Bởi vậy, cho
tới lúc đó, ta vẫn tự do, ta sẽ…
Thương thần y đưa mắt nhìn theo bóng lưng của Tang Ly đi mỗi lúc một xa, không lên tiếng ngăn cản nữa.
Liễu Thanh Chi mấy ngày nay không có can đảm đến gặp Tang Ly, nàng chỉ đứng ở đây dõi mắt chờ đợi. Thương thần y nói vết thương trên người Tang Ly
chỉ là ngoại thương, không có gì nguy hiểm, hắn trở nên như vậy là vì
vết thương trong lòng của hắn. Chính mắt nhìn thấy cái chết của Nguyệt
Vô Thường đã đả kích hắn nặng nề.
Cuối cùng, Liễu Thanh Chi cũng
đã nhìn được bóng dáng của Tang Ly, nhưng trong mắt hắn lúc này chỉ một
mảng xám xịt, không có thứ gì có thể đập vào mắt hắn.
Khi Tang Ly sắp đi đến Liễu Thanh Chi, Liễu Thanh Chi không kềm chế được bật tiếng gọi:
– Tang… Ly…
Nhưng hắn không nghe thấy, lướt ngang Liễu Thanh Chi tiếp tục đi tiếp. Liễu
Thanh Chi cắn chặt môi, không đủ dũng khí gọi tên hắn thêm lần nữa, hai
mắt rưng rưng nhìn hắn đi khuất bóng.
…
Giá giá..
Tiếng vó ngựa vang lên giữa đêm khuya vắng.
Tang Ly cưỡi ngựa lao đi vùn vụt qua các khe núi. Đến nơi, Tang Ly cho ngựa
thắng gấp lại, phóng xuống ngựa lao đi xung quanh tìm kiếm.
– Thường Thường… Thường Thường… nàng ở đâu…
Hắn tìm mãi, tìm mãi vẫn không thấy chút tung tích nào, hắn càng thêm gấp gáp và đau đớn.
– Thường Thường…
Mãi cho đến khi hắn kiệt sức, vết thương trên người toát ra, áo ướt đẫm máu tươi, hắn vấp ngã nằm dài trên đất.
– Thường Thường… nàng đang ở đâu…
Hắn cố vươn tay với tới nhưng đôi mắt hắn trở nên nhạt nhòa. Ý thức của hắn càng lúc càng mờ mịt, nhưng hắn vẫn cố gắng không để mình hôn mê.
– … ta… phải tìm…
Một lần nữa đứng dậy lại bị té ngã, hắn vẫn không từ bỏ ý muốn của mình.
– … Thường… Thường…
– … Thường…
Lại ngã thêm lần nữa, lần này hắn không đủ sức để chống trụ nữa.
“Chẳng lẽ phải từ bỏ ở đây sao…”
“… như vậy cũng tốt, để ta đi theo nàng thôi…”
Đúng vào lúc Tang Ly đánh mất hy vọng, một tiếng nói vang lên bên tai hắn.
– Trưởng lão, hắn ở đây!
Lại có thêm nhiều tiếng bước chân tới gần, đó là những người mặc y phục
đen, có đeo mạng che mặt. Người được gọi là trưởng lão là một nữ nhân,
bà ta tiến tới gần chỗ Tang Ly đang nằm.
Tang Ly muốn lên tiếng hỏi các ngươi là ai nhưng hắn cũng không còn đủ sức.
Mãi một lúc sau, trưởng lão kia mới lên tiếng ra lệnh:
– Đưa hắn về!
Lập tức có một tên thuộc hạ tiến lên xốc Tang Ly lên vai, Tang Ly không thể phản kháng. Khi đi ngang qua vị trưởng lão kia, Tang Ly cố gượng mắt
lên nhìn, môi mấp máy như muốn hỏi:
“Bà là ai?”
Bà ta nhìn Tang Ly vẫn chỉ một mảng lạnh lùng.