Trong lúc Nguyệt Vô
Thường bị Liễu Thanh Chi náo loạn bên kia thì Tang Ly cũng không an
tĩnh, hắn bị Liễu vương phi cho mời qua uống trà.
Bởi vì Liễu
vương phi thân phận đặc biệt nên được đối đãi đặc biệt, chỗ nghỉ của
nàng là một nhà ba gian được xây riêng biệt, cực kỳ an tĩnh.
Tang Ly đi theo người dẫn đường đến phòng khách, nơi Liễu vương phi đang ngồi đợi.
Tang Ly bước chân vào phòng, bộ mặt thủy chung vẫn lạnh như tiền. Nhìn Tang Ly, Liễu vương phi bất giác gợi lên một ý nghĩ:
“Ngoại trừ nữ nhân kia, hắn không đặt ai vào mắt sao…”
Dù nói là Tang Ly, nhưng trong đầu nàng lại liên tưởng đến tiền Trấn vương, cha của Tang Ly.
“Đã có khi nào… khi nào hắn nở nụ cười với ta không?”
Trong ký ức của Liễu vương phi, tiền Trấn vương, Nam Chí Thành, là một người
đàn ông có thân phận cao quý, nắm giữ đại binh của Nam Thiên Quốc, ông
là người nghiêm nghị, chính trực. Vì trách nhiệm bảo vệ hòa bình của Nam Thiên Quốc, ông làm việc không ngừng nghỉ, thường xuyên bôn ba bên
ngoài…
Năm đó, nàng vẫn là một tiểu thư khuê các, kể từ lúc nghe
danh Trấn vương, đã mang lòng hâm mộ. Ngày nhận được chiếu chỉ tứ hôn
với Trấn vương, nàng đã vô cùng kích động, nàng sẽ trở thành thê tử của
Trấn vương, người nàng luôn ngưỡng mộ. Không biết sở thích của Trấn
vương là gì, không biết ngài sẽ thích nữ tử như thế nào…
Nàng vừa hồi hộp vừa chờ mong.
Khi hỉ khăn được vén lên, nhìn khuôn mặt tuấn tú của một nam nhân xuất hiện trước mắt, nàng mới biết mình không nằm mơ. Nàng đã từng xa xa nhìn
thấy Trấn vương, khi đó, hắn mặc giáp sắt, vô cùng nghiêm trang dẫn đầu
đoàn quân từ sa trường trở về kinh thành. Lúc đó, nàng cảm thấy Trấn
vương thật là oai phong nhưng sen lẫn một tia sợ hãi…
Hôm nay,
Trấn vương chân thật đứng trước mặt nàng, trở thành phu quân của nàng.
Hắn lúc này bớt đi một chút lạnh lùng, che giấu sự sắc bén trong đôi
mắt, nặn ra một nụ cười nhẹ.
Trấn vương sau hành thành thân vẫn
tiếp tục bận rộn với công việc của mình, không có thời gian quan tâm
nàng, nàng cũng không buồn lòng, chỉ cần, chỉ cần… hắn vẫn nhớ ở nhà có
một thê tử là nàng đang chờ hắn, chỉ cần… mỗi khi về, hắn cho nàng một
nụ cười, dù chỉ là gượng gạo…
Quay trở lại hiện tại, Tang Ly không có kiên nhẫn ngồi xem Liễu vương phi suy nghĩ xa xăm, hắn hỏi:
– Rốt cuộc vương phi gọi ta tới đây có việc gì?
Lẽ ra, Tang Ly phải gọi Liễu vương phi là mẫu thân, dù sao nàng vẫn là
chính thất của tiền Trấn vương, nhưng từ lần đầu tiên Trấn vương đưa
Tang Ly về phủ, hắn giống như những người khác gọi Liễu vương phi là
vương phi, nhất quyết không chịu gọi nàng là mẫu thân.
Hiện tại,
hắn đã trở thành người kế tục của Trấn vương, vẫn theo thói quen cũ gọi
Liễu vương phi là vương phi chứ không thay đổi cách xưng hô.
Liễu vương phi đã nhiều năm quen tính cách thất thường của Tang Ly nên không để tâm, nhẹ nhàng nói:
– Ly Nhi, ta muốn bàn bạc với con một chuyện…
Tang Ly bỏ ngoài tai.
– Ly Nhi, con có dự định rước Nguyệt cô nương vào phủ hay không?
Nghe nhắc đến Nguyệt Vô Thường, Tang Ly liền quay đầu trừng nhìn Liễu vương phi, Liễu vương phi vẫn thờ ơ như cũ.
– Ly Nhi, Nguyệt cô nương hiện tại không danh không phận đi theo con như
thế cũng không phải chuyện hay ho, nếu con muốn cho nàng danh phận, ta
cũng không phản đối…
Đúng lúc đó, Liễu Thanh Chi sau khi gây loạn bên Nguyệt Vô Thường liền chạy sang sân của Liễu vương phi để cáo
trạng, vừa đúng lúc nghe được lời này Liễu vương phi.
Liễu Thanh Chi trợn trừng, quả nhiên cô cô không thèm quan tâm đến nàng. Cho Nguyệt Vô Thường danh phận? Vậy còn nàng đặt đâu?
Tang Ly quan sát Liễu vương phi, nhếch mép nói:
– Vương phi thật không ý kiến?
Liễu vương phi bộ dáng không chấp nhất, đáp:
– Chỉ cần Ly Nhi thích, vị trí trắc phi cho nàng cũng không sao.
Tang Ly trợn mắt, quả nhiên không có ý tốt lành gì. Địa vị trắc phi nói thấp không thấp, nói cao không cao, suy cho cùng cũng là thiếp! Liễu vương
phi quả nhiên đủ trọng lượng, dám đề xuất để Thường Thường của hắn làm
thiếp?
Bên ngoài, Liễu Thanh Chi đang muốn phát tác lại nghe Liễu vương phi chỉ cấp cho Nguyệt Vô Thường làm trắc phi thì khẽ rụt tay
lại. Trong lòng thầm mừng, cô cô vẫn không quên nàng, vị trí vương phi
kia vẫn để cho nàng. Dù vẫn ấm ức với giải pháp của của Liễu vương phi,
địa vị trắc phi phân lượng cũng không nhỏ, nhưng chỉ cần nàng đứng vững ở địa vị vương phi, nàng nhất định sẽ có cách giải quyết Nguyệt Vô
Thường…
Tang Ly nheo mắt nhìn Liễu vương phia, bật cười mỉa mai:
– Vậy sao…
Liễu vương phi tiếp tục nói:
– Nhưng dù sao chưa lập vương phi lập trắc phi trước cũng không phải chuyện tốt. Ly Nhi vẫn nên sớm thành thân thì hơn…
Khóe môi Tang Ly càng nhếch cao:
– Chắc vương phi đã tìm được người thích hợp cho cái chức danh tiểu vương phi? Là ai đây?
Liễu Thanh Chi bên ngoài càng sốt ruột.
– Tỷ như… thiên kim lại bộ? Như… tiểu thư nhà tướng quân…
Liễu Thanh Chi nghe những cái tên Tang Ly đang liệt ra vừa tức vừa thẹn.
Nàng muốn hét lên tên của chính mình, nhưng chung quy vẫn không có đủ
can đảm.
Liễu vương phi thấy thái độ của Tang Ly như vậy cảm thấy chuyện không ổn, đôi mày liễu khẽ nhíu chặt.
Cuối cùng, Tang Ly cũng nói đến cái tên các nàng mong chờ.
– Hay là… vương phi muốn nói tới Liễu Thanh Chi?
Trái tim Liễu Thanh Chi khẽ loạn nhịp. Gương mặt ửng đỏ, quả nhiên biểu ca
vẫn nhớ đến nàng. Nàng hồi hộp chờ Liễu vương phi nói câu kế tiếp, nhưng mãi vẫn là sự im lặng. Liễu Thanh Chi càng cuống quýt, thầm trách:
“Tại sao cô cô không nói? Biểu ca đã mở lời như vậy…”
Chỉ đáng tiếc, Liễu Thanh Chi không ở trong phòng nên không thể thấy được gương mặt tràn ngập vẻ mỉa mai của Tang Ly hiện giờ.
Tang Ly không kiên nhẫn quanh co với Liễu vương phi, dõng dạc nói:
– Ta không biết bà đang suy tính gì, nhưng ta cảnh cáo bà đừng đặt chủ ý
lên ta hay Thường Thường của ta. Chức vị “vương phi”, ai thích cứ làm,
ta không quản. Còn thê tử của ta, duy nhất và mãi mãi chỉ có thể là một
người…
Khi nói ra những lời cuối, giọng của Tang Ly hơi lạc đi,
hai tay xiết chặt, đôi mắt mắt hiện ra một tia không bất lực. Thê tử của hắn, người duy nhất hắn muốn ở cạnh chỉ có một người nhưng mà… hắn có
thể hay không?
Liễu vương phi vô ý không phát giác ra sự khác lạ của Tang Ly.
Nói xong, Tang Ly quay đầu bỏ đi. Vừa mở cửa ra liền thấy Liễu Thanh Chi
đang đứng trước cửa, hai mắt mở to không thể tin được, nước mắt rơi như
mưa. Tang Ly cũng không mủi lòng, lướt qua Liễu Thanh Chi đi mất.
Liễu vương phi lúc này cũng phát hiện ra sự có mặt của Liễu Thanh Chi, khẽ thở dài không lên một tiếng an ủi.
Liễu vương phi tựa lưng ra sau, lầm bầm tự hỏi:
– Trong trái tim ngươi, chỉ chứa được mỗi nữ nhân đó hay sao…