Cung Nữ Cấp Thấp

Chương 30: Q.1 - Chương 30: HOÀ ĐỒNG




Sau khi Vân Vụ tỉnh lại phát hiện mình nằm trên giường, nhìn khắp bốn phía, xác nhận đây là một cung điện. Trong đầu còn nhớ loáng thoáng cái âm thanh dễ nghe kia, lại không nghĩ ra là ai nói? Chẳng lẽ là chủ nhân của cung điện này?

"Tỉnh?"

Vân Vụ đứng dậy, nhìn thấy Nạp Lan Lạc đang lạnh lùng nhìn mình.

Nàng có chút nghi hoặc, sao lại là hắn? Âm thanh ôn nhuận dễ nghe kia lại là hắn nói, trong lòng có chút ít rung động, thẹn thùng đỏ mặt nói lời cảm tạ, "Đêm qua cảm ơn ngươi"

Nạp Lan Lạc cũng không xoay người, lạnh giọng nói, "Ngươi có bản lĩnh đối nghịch cùng gia, sau khi người khác khi dễ ngươi, lại không có bản lĩnh trả lại?"

Vân Vụ bị nghẹn, không hiểu đến cùng hắn đã làm gì đây.

"Lần sau, nếu như ngươi còn bị người ta khi dễ, gia mới không hảo tâm ra tay giúp ngươi"

Nàng ha ha cười một tiếng, chẳng biết tại sao, nàng đột nhiên cảm thấy Nạp Lan Lạc cũng không vô tình lãnh khốc như lời đồn đãi.

"Ngươi còn mặt mũi mà cười?" Nạp Lan Lạc xoay người mắng, ai ngờ nàng không tim không phổi cười như cũ, khóe miệng hắn giật nhẹ, ôn hòa nói, "Thật là... ăn no đi, ăn no mới có thể có khí lực tiếp tục bị người ta khi dễ!"

Sau khi Nạp Lan Lạc ra khỏi phòng, Vân Vụ lập tức sững sờ, Thích thượng nghi kia đúng là yêu cầu mình lắp đầy hồ cá ở hậu hoa viên, nhưng mà...

"Aiz... nói đúng lắm, ăn no rồi nói sau!" Vân Vụ bình tĩnh thong dong ngồi xuống bắt đầu ăn, đói bụng cả ngày cũng nên bồi bổ, mặc dù trở về chịu phạt cũng không nên vội. Ừm, mình không hổ là người thông minh, thật sự là càng ngày càng bội phục mình, không thể không bị chính mình mê hoặc a.

Trong hậu hoa viên, Vân Vụ ngoác rộng miệng nhìn hồ cá tràn đầy trong hậu hoa viên, vội vàng xoa xoa hai mắt mình, lúc mở mắt ra lại nhìn thấy nước sáng lóng lánh, đây là ai giúp mình a?

Nạp Lan Lạc? Nàng mãnh liệt lắc đầu, tự nhủ "Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!" Bởi vì lúc hắn ra cửa còn nói lời lạnh nhạt với mình, nhất định không phải là hắn. Ừm, nàng gật đầu cực kỳ khẳng định.

"Hừ! Coi như ngươi đã vượt qua kiểm tra!" Thích thượng nghi mang theo người đi tuần thị, vừa vặn cùng nàng nhìn nhau.

Vân Vụ dương dương đắc ý, "Tất nhiên, bản lĩnh ta còn nhiều mà, Thượng nghi đại nhân cứ việc phóng ngựa tới đây"

"Không biết tự lượng sức mình!" Thích thượng nghi hừ lạnh.

"Nội thị cục muốn danh sách tân cung nữ, không phải ngươi có nhiều bản lĩnh hay sao? Vậy ngươi đưa qua đi" Thích thượng nghi liếc nhìn một mặt hồ cá vụn nát, sớm đã bị hư hao, mảnh vụn chồng chất trên mặt đất, nàng lạnh lùng bật cười, nhìn chằm chằm hồi lâu rồi nói, "Thông minh vặt quá nhiều, trong cung này kiêng kỵ nhất chính là người tự cho mình thông minh!"

Vân Vụ chưa kịp mở miệng, chỉ trơ mắt nhìn nàng, hận không thể vẻ một đoá hoa

trên mặt than của nàng.

Ôm danh sách chậm rãi bước đi tới, trong nội tâm thầm mắng lão bà kia, chính mình mới vào cung, cũng chưa kết thù kết oán với ai, vì sao nàng nhất định phải đối đầu cùng mình như vậy?

Đột nhiên nhảy ra một bóng người, nàng còn chưa kịp nghĩ tới vì sao lại như vậy, thì phịch một cái đụng trên cây, họa vô đơn chí, giờ khắc này từ trên cây vừa vặn rơi xuống một người, lại vừa vặn ngã trúng trên người nàng.

"Ai ui ai ui! Ngươi rõ ràng là quấy rầy tiểu gia thanh tu, tiểu gia thấy ngươi chán sống rồi"

Vân Vụ mở to hai mắt, nam tử tuấn tú đập vào mắt. Di...đây không phải là bạch y mỹ nam tử hôm kia sao? Đợi chút... mặc dù hắn cũng dễ nhìn, nhưng cũng không phong hoa tuyệt đại bằng người nọ, mà quan trọng nhất... hắn là thái giám.

Vân Vụ mạnh mẽ đẩy hắn ra, tức miệng chửi ầm lên "Thái giám chết bầm, thái giám thối, lại dám chiếm tiện nghi của lão tử, lão tử thấy ngươi mới chán sống rồi!"

Khóe miệng tiểu thái giám rụt rụt, ghét bỏ nói "Đại nương, tiểu gia ta đang tốt đẹp ngủ trên tàng cây, nếu không phải ngươi đụng đến cây, tiểu gia ta làm sao có thể rớt xuống? Hơn nữa, ngươi xem tiểu gia anh tuấn tiêu sái, giống như loại người sẽ chiếm tiện nghi của người khác như vậy sao?"

"Sít sít sít, thật là... Cũng không phải là nam nhân, còn lớn gia nhỏ gia. Quả nhiên những cung nữ kia nói thái giám rất biến thái thật đúng không sai!" Vân Vụ không chút nào nể mặt vạch trần hắn.

Không nghĩ, hắn cười ha hả, đứng dậy vỗ vỗ bụi đất trên người, cũng kéo Vân Vụ, Vân Vụ đang buồn bực, hắn thích nghe mắng như vậy sao?

"Tiểu gia thích ngươi, nói chuyện thật sảng khoái...thật sảng khoái a! Muốn cùng ngươi kết làm bằng hữu, được không?"

Vân Vụ tươi cười sáng lạng, thật đúng là kỳ quái, sau khi bị mắng còn muốn làm bằng hữu?

Hắn khẽ cười nói, "Ta là Tiểu Lục Tử, về sau nếu có người khi dễ ngươi, nhớ rõ nói cho tiểu gia biết, tiểu gia sẽ thay ngươi dạy bọn họ"

Đợi chút, lời này hình như có chút quen thuộc.

A, đúng rồi, trước đó vài ngày mình còn trơ tráo nói với Thư Nghiên, nhưng hôm qua lại bị người khác khi dễ. Vân Vụ gượng cười, dù sao thì kết giao thêm một người bạn cũng không chết.

"Ta gọi là Vân Vụ, là cung nữ mới tiến cung, quả thật, định là sẽ không nhờ ngươi giúp cái gì, nhưng là ngươi nói nha, nếu ta bị khi dễ, ngươi sẽ thay ta dạy dỗ bọn họ."

"Aiz, tiểu gia ta cũng chỉ nói một chút mà thôi" Tiểu Lục Tử cợt nhả nói, gặp lúc Vân Vụ đang khom lưng nhặt danh sách trên mặt đấy hỏi, "Ngươi muốn đi nội thị cục?"

Vân Vụ gật gật đầu, "Ngươi biết đường không?"

Tiểu Lục Tử dương dương đắc ý thật lâu sau mới đáp, "Không biết!"

Vân Vụ bắt đầu sám hối thật sâu sắc đối với hành vi của mình, thật không nên đụng vào cây, lại càng không nên quen biết tên Tiểu Lục Tử này.

Hắn lôi kéo nàng chạy một đường trong hoàng cung như điên, lại cũng không đến được nội thị cục, Vân Vụ đột nhiên hiểu ra một đạo lý, hắn cũng giống như mình, đều là dân mù đường.

Rốt cuộc hỏi thăm đã lâu, đánh bậy đánh bạ đánh đúng vào nội thị cục

Vân Vụ lau mồ hôi, hữu khí vô lực nói, "Cửa chính nội thị cục thực không dễ đi a"

Sau khi Tiểu Lục Tử mở miệng lại đem hy vọng mới bắt đầu thành lập của Vân Vụ đánh nát toàn bộ, "Nơi này chính là nơi đầu tiên chúng ta đến, về sau ngươi nhất định phải lôi kéo ta đi địa phương khác xem một chút, kết quả, chúng ta sẽ đi cái cung lần nữa"

Đi vào bên trong nội thị cục ngay cả một cái bóng cũng không nhìn thấy, vẻ mặt Vân Vụ đau khổ nói, "Sẽ không đi nhầm đó chứ?"

Tiểu Lục Tử lắc đầu, "Tin tưởng tiểu gia"

Vân Vụ giật giật miệng, nàng tình nguyện tin tưởng quỷ.

Quả nhiên là, hai người ngu ngơ nhìn tất cả mọi người nội thị cục tụ tập đánh bạc, chỉ nghe một nhóm người la đại, một nhóm người la tiểu, nam nữ đều có, ách... thái giám không thể tính là nam tử được.

Chỉ là mọi người chỉ lo vụ đánh cược trước mắt, không thèm nhìn đến hai người.

Tiểu Lực Tử cũng không nhìn đến nàng một cái, làm cho nàng nhận thức việc bị mọi người bỏ qua là chuyện đau đầu đến cỡ nào.

Quả nhiên, trong nháy mắt đối mặt với cảm giác sự hiện hữu của mình cũng bị bỏ qua, Vân Vụ cũng có chút để ý, tức miệng chửi ầm lên, "Bà nội nó, đánh bạc mà cũng không rủ lão tử"

Tiểu Lục Tử lập tức ngây ngốc, còn chưa dự định cho nàng, nàng lại đưa tay vào trong tay áo hắn lấy hà bao ra, thuận tiện nghĩa khí vỗ bả vai hắn, "Thật nghĩa khí, chốc lát nữa lão tử sẽ chia cho ngươi nửa tiền thắng bạc!" Đi hai bước lại trở về nói, "Chia cho ngươi một phần tư!" Lại cảm thấy không ổn, bất đắc dĩ thở dài, "Ta tận lực đem tiền của ngươi trả lại cho ngươi"

Cứ như vậy, Tiểu Lục Tử kinh ngạc nhìn nàng cướp sạch túi tiền bên hông mình, còn sải bước đi vào trong đám người kia... Nếu dùng ba chữ để hình dung thì chính là "Không xấu hổ", còn nếu dùng bốn chữ để hình dung chính là "Chẳng biết xấu hổ"!

"Đại, đại, đại...."

"Tiểu, tiểu, tiểu..."

Vân Vụ lẫn trong đám người đó như cá gặp nàng, thắng tiền thì không nói, còn nói ra bản thân đã từng cùng người khác đánh cuộc, đó chính là đoán là bài, nói xong liền lấy từ bên hông ra một bộ diệp tử bài, giáo hội chúng dân sau khi thưởng ngoạn, liền dâng tặng Vân Vụ danh hiệu "Đại tiên nhi"

Đương nhiên, Vân Vụ đối với xưng hô này có chút hưởng thụ.

Mà Tiểu Lục Tử đứng một buổi sáng, nhìn chằm chằm đám người đang chơi kia cực kỳ cao hứng...

"Ai nha, không nghĩ tới Vân Vụ cô cô tuổi còn trẻ mà lại làm cho người khác bội phục a, chúng ta chơi lâu như vậy, cũng chưa có ngày sung sướng như hôm nay vậy, ha ha..." Ngươi nói chuyện chính là Trương nội giám của nội thị cục, tuổi đã lớn nhưng lại cao hứng bừng bừng hơn so với bất kỳ kẻ nào.

Tuy nói rằng Vân Vụ còn chưa từng thấy qua lão công công trong cung này, hơn nữa nghe bọn họ nói người nào cũng biến thái, hoặc là phấn son bột nước trét đầy mặt, hoặc là sơn móng kỳ quái, tối thiểu nhất thì nàng cảm thấy Trương nội giám này cũng có thể tính là người bình thường.

"Đúng vậy đúng vậy, về sau nếu vô sự liền đến nội thị cục chúng ta chơi nhiều một chút" Một tiểu thái giám khác phụ họa nói.

Vân Vụ khoát tay không chút nói khiêm nhường nói, "Aiz, nói quá nói quá"

Trong tay cầm lấy hầu bao phình to, nội tâm nàng mừng thầm, chỗ này đương nhiên nhiều đến mấy lần. Đột nhiên nhớ tới chính sự mới vội vàng nói, "Trương công công, ta là người Thượng nghi cục phái tới đưa danh sách cung nữ mới"

"A! Thì ra là vậy!"

Trương nội giám rất có thâm ý nhìn nàng một cái, dứt lời lại bổ sung, "Vân Vụ ngươi cũng nên cẩn thận, Thích thượng nghi của Thượng Nghi cục cũng không phải là người tốt lành gì, ngươi mới vừa vào cung còn không biết những thứ này, những cung nữ nàng không vừa mắt sẽ để cho nàng ta đi đến nội thị cục để bị người khác khi dễ, lại không biết ngươi cùng chúng ta hòa đồng như vậy, ha ha!"

Vân Vụ chấn động, chính mình chưa từng đắc tội qua với nàng, nàng lại nhất định trừng phạt mình như vậy, nguyên nhân đơn giản chính là nàng không vừa mắt mình? Đem nghi hoặc thu giữ trong lòng, lát sao hỏi, "Vậy ta phải làm thế nào cho phải?"

Trương nội giám trầm tư hồi lâu, hiển nhiên, đây là không hiểu ý.

Một tiểu thái giám bên cạnh nói, "Vân Vụ cô cô đừng nóng vội, mấy ngày trước ta bên Phượng Hợp cung của hoàng hậu nương nương trực đêm, bên ngoài Phượng Hợp cung có một Tử Trúc Lâm, lúc ta đang ở phía sau hòn non bộ của Tử Trúc Lâm lại phát hiện ra một đại bí mật. Một đôi nam nữ thân thể trần truồng đang ở phía sau hòn non bộ làm chuyện "đại sự"... Các ngươi đoán xem, là người phương nào?"

Mọi người liền vội vã hỏi chuyện gì, bảy miệng tám lời thảo luận.

Khóe miệng Vân Vụ rụt rụt, cung nhân nhàn rỗi nhàm chán quả nhiên hay đàm luận chuyện nương nương kia hoặc là chuyện cũ phong lưu của hoàng tử nọ, còn có chính là chuyện ma quái ở trong cung. Thế nhưng chủ đề gã thái giám này đưa ra lại làm cho nàng bị chấn động.

"Là Thích thượng nghi!" Mọi người chấn động, bảy miệng tám lời lại bắt đầu thảo luận chuyện đồn đãi của Thích thượng nghi, nhưng về những thứ đồn đãi này Vân Vụ đều xem nhẹ, chỉ là bắt lấy ống tay áo của tiểu thái giám hỏi, "Tiểu thái giám, thật sao?"

"Thiên chân vạn xác, ta tận mắt nhìn thấy, nhất định là mặt Thích thượng nghi, không sai được!"

Tiểu Lục Tử đi tới, lập tức cắt đứt dính líu ống tay áo của hai người, dắt tay Vân Vụ liền đi ra ngoài, Vân Vụ giật mình hỏi, "Làm cái gì vậy? Không thấy ta đang làm chính sự sao?"

Tiểu Lục Tử khẽ mỉm cười, "Chuyện này còn không dễ làm sao? Lời đồn trong cung nửa thật nửa giả, ngươi nếu muốn bắt lấy cái đuôi của nàng, tối một chút đi xem liền biết là thật hay giả"

Vân Vụ suy nghĩ một chút, xác thực là điều quan trọng, nhưng xưa nay mình sợ tối, làm sao dám đi bắt đoạn gian tình kia a.

Nàng treo lên khuôn mặt tươi tắn, nịnh nọt dùng cái tay còn lại bắt lấy tay Tiểu Lục Tử nói, "Tiểu Lục Tử, ta và ngươi mặc dù sơ quen, nhưng ta đã sớm coi ngươi là chị em tốt của ta, cho nên..."

"Chờ chút, tốt... chị em tốt?" Khóe miệng Tiểu Lục Tử mạnh mẽ run lên, vì sao lại cùng nàng trở thành chị em tốt rồi?

Vân Vụ ha ha gượng cười, "Chính là anh em tốt, tóm lại, ngươi nghĩ sao thì như vậy đi. Bất kể là anh em tốt hay chị em tốt, cho dù là huynh đệ ruột, ta cũng có thể cho qua, chỉ cần ngươi có thể cùng đi với ta"

Tiểu Lục Tử đột nhiên ho khan, giật ống tay áo đang nằm trong tay nàng ra, rất có thâm ý vươn tay lên trước mặt nàng nháy mắt.

Vân Vụ cho dù có ngu hơn nữa cũng biết đây là ý gì, mặt mày ủ rũ lấy một thỏi bạc trong hà bao ra bỏ vào trong tay hắn.

Tiểu Lục Tử nhíu mày, nàng lập tức thả thêm một khối... tiểu bạc vụn.

Tiểu Lục Tử bĩu môi, miễn cưỡng thu tay lên tiếng, "Được rồi! Vậy buổi tối gặp lại, chờ tiểu gia ta ở Tử Trúc Lâm" Vừa dứt lời liền vung ống tay áo bay đi.

Vân Vụ cười ha hả gật đầu, đột nhiên vẻ mặt sửng sốt, còn không biết hắn là người cung nào, lại càng không biết hắn nói buổi tối là khi nào, vạn nhất giờ Tý hắn mới xuất hiện, chẳng phải chính mình đã sớm sợ đến choáng váng rồi hay sao?

Trong lòng nàng yên lặng nguyền rủa Tiểu Lục Tử, vì sao nàng lại cảm giác hắn cùng Nạp Lan Lạc giống nhau như đúc, giống như chính là lão Thiên phái xuống để hành hạ mình đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.