Thượng nguồn sông Tần Hoài lúc này có rất nhiều tài tử giai nhân tụ tập du ngoạn, trong
đó có một chiếc thuyền nhỏ, công tử tác phong thanh thoát, tiểu thư xinh đẹp tuyệt trần, một cái nhìn qua đi một cái khác lại đến, thật là thích mắt.
Nạp Lan Lạc ưu nhã thưởng thức trà, bộ dạng thản nhiên tự
đắc. Thu Nguyệt Khê chống cằm, trơ mắt nhìn hắn, tựa hồ như xem thế nào
cũng không đủ.
"Ngươi cứ nhìn ta chằm chằm lâu như vậy, ta thật muốn thu tiền à." Nạp Lan Lạc giễu cợt nói.
Thu Nguyệt Khê lập tức hồi thần, không hài lòng nói, "Vậy ngươi xem trở lại ta đi"
"Ah?" Nạp Lan Lạc nhíu mày, "Vậy ngươi nói một chút ta nghe xem, ngươi đáng giá bao nhiêu, có đáng để ta liếc mắt nhìn không?"
"Ngươi.."
Nói đến đây, hai người lại không còn lời gì để nói. Ngược lại khi thuyền
tới gần bờ, cuộc nói chuyện của cặp đôi trên bờ đáng giá để Nạp Lan Lạc
phải lắng tay nghe hơn....
Lý Minh cùng Thu Nguyệt Lạc đang tản
bộ trên đường, người người đi ngang qua đều lấy một loại ánh mắt kính
ngưỡng chăm chú nhìn nàng.
Lý Minh phát hiện sau đó lại mỉm cười, hắn đột nhiên nhớ tới một nữ nhân có dung mạo rất giống nàng, Thu
Nguyệt Khê. Nàng kia không hề có phong phạm của một tiểu thư khuê các,
hơn nữa lại kế thừa tính cách Thu lão tướng quân cùng Thu tướng
quân...Phong phạm, nghĩ tới đây hắn lại có chút tò mò không biết mọi
người làm sao có thể phân biệt được hai người các nàng.
"Đúng rồi, sau ngày đó, Minh cũng chưa từng gặp qua muội muội của Thu tiểu thư"
Thu Nguyệt Lạc mỉm cười nhàn nhạt, "Làm cho Lý công tử chê cười rồi. Hôm đó gia muội quả thật có chút vô lễ. Nhưng trời sinh nàng tính tình đơn
thuần, không có ý xấu gì đâu". (Vui lòng theo dõi tại diendanlequydon.com để có thể đón đọc chương mới nhanh nhất_nhamy111)
Trong mắt Thu Nguyệt Lạc tràn đầy sủng ái, "Mỗi lần nàng phạm sai lầm, gia
phụ cũng sẽ phạt nàng đến kho hàng diện bích, mỗi lần bị phạt như vậy,
sau khi nàng ra ngoài thì đầu óc lại không bình thường hết mấy ngày. Ta
cùng gia mẫu yêu thương nàng, nên lúc đó mới giúp nàng chạy trốn, chờ
khi gia phụ hết giận thì sẽ vô sự, có thể quay về"
"Đi kho hàng diện bích? Vì sao đầu óc lại không bình thường" Lý Minh lại hỏi.
"Từ khi còn nhỏ, không biết nàng học ở đâu ra cái tính yêu tài thành bệnh,
nhìn thấy tiền hoặc bảo bối đều hận không phải của chính mình để ôm vào
ngực. Gia phụ nhốt nàng ở kho hàng, nàng liền mỗi lần lại mỗi lần mang
sổ sách trong khố phòng sửa sang lại rành mạch, chỉ là nàng tân tân khổ
khổ làm đến nửa ngày, nhưng đến cuối cùng thì tiền vẫn không phải là của nàng, vậy nên nàng không bị tức điên mới là lạ, ha ha..."
Lý Minh buồn cười, trong nội tâm lại âm thầm cảm thán sao trên đời này lại có một nữ tử yêu tài như vậy
Chỉ là nữ tử Thu gia, một người hào phóng, một người lại ham tài, thật sự là...
Đột nhiên, một nữ nhân nhào tới bắt lấy tay Thu Nguyệt Lạc lắc loạn cuồng,
"Nguyệt Lạc à, chúng ta vừa mới chứng kiến Vương Hà ban ngày ban mặt lại vào Xuân Hương đường uống rượu hoa đây này"
Thu Nguyệt Lạc biến sắc, "Có thật không?"
"Có thể không phải là hắn được sao? Toàn bộ Tần Hoài này làm sao có một Vương Hà thứ hai chứ"
"Đa tạ tỷ tỷ báo tin cho ta biết, Nguyệt Lạc biết rồi"
Thu Nguyệt Lạc áy náy nhìn Lý Minh nói, "Lý công tử, ta đi rồi sẽ về ngay, nếu không ngài hãy về Thu phủ trước đi"
Lý Minh nhíu mày, nhìn bộ dạng của nàng liền suy đoán được chuyện này có
chút khó xử, dù sao mình cũng đang làm khách tại Thu gia, giúp người ta
một chuyện cũng không thành vấn đề.
"Thu tiểu thư, có chuyện gì
phải không?" Nếu là chuyện cần trợ giúp, ta cùng đi với ngươi có được
không?" Hắn lo lắng nói, "Xuân Hương đường vừa nghe đến tên thì ta liền
biết đó là thanh lâu, ngươi một người nữ nhân đến đó thì thanh danh sẽ
bị hủy hoại trong chốc lát"
Sau khi nghe xong, trong lòng Thu
Nguyệt Lạc cảm khái ngàn vạn lần, nàng cũng biết hắn là người hoàng tộc, thế gian thường nói người hoàng tộc tính tình bạc bẽo, trong tương lai
nhất định sẽ tam thê tứ thiếp, nhưng mấy ngày nay nàng cùng Lý Minh giao thiệp, cảm giác được hắn không giống với những người hoàng tộc kia, mà
là một chính nhân quân tử.
Thu Nguyệt Lạc vui mừng gật đầu, nghĩ
thầm, có một số việc nên phải kết thúc rồi, mà chính nàng một mình đi
đến nơi đó đúng thực là không ổn.
Xuân Hương đường là thanh lâu
nổi danh ở Tần Hoài, càng là địa phương làm cho những lãng tử lưu luyến
không rời, mà Vương Hà chính là một trong số đó, người Tần Hoài không
khỏi cảm thán, Thu Nguyệt Lạc dịu dàng hiền thục, mà vị hôn phu của nàng lại trầm mê tại thanh lâu.
Tục ngữ nói thật đúng, heo là vật
tham lam, món nào cũng không bỏ qua, mà Vương Hà chính là con heo này,
nhưng dù sao lệnh song thân, lời mai mối đều đã định ra, nên chỉ có thể
dùng một từ "aiz" để hình dung thôi!
Vương Hà đang ôm một nữ nhân nhuyễn ngọc ôn hương hôn một cái mãnh liệt, nghe được gã sai vặt tới
đây bẩm báo, "Công tử...công tử..., không xong rồi...không xong rồi, Thu gia nhị tiểu thư tới!"
Vương Hà lập tức kinh hãi đẩy nữ nhân kia ra, "Cái gì?" (Vui lòng theo dõi tại diendanlequydon.com để có thể đón đọc chương mới nhanh nhất_nhamy111)
Một canh giờ trước....
Trên đường lớn, Thu Nguyệt Khê dạo phố cùng Nạp Lan Lạc, đột nhiên Thu
Nguyệt Khê lại "di" lên một tiếng, Nạp Lan Lạc hỏi, "Đang nghi ngờ cái
gì sao?". Thu Nguyệt Khê nói, "Kỳ quái thật, thường ngày, mọi người nhìn thấy ta liền bỏ chạy không thấy bóng dáng, còn phô trương đến nỗi hận
không thể bỏ mặc cả gian hàng, nhưng hôm nay sao lại..."
Sau lưng Thu Nguyệt Khê cùng Nạp Lan Lạc vây quanh một đám người đi theo, bám
theo từng đường đi nước bước của bọn họ, mà đa số đều là nữ nhân.
Thu Nguyên Khê chợt bừng tỉnh đại ngộ, trong nội tâm lại nảy sinh một tia
không vui, "Hừ, ta nói, thì ra là do người phạm phải mệnh đào hoa!"
Nạp Lan Lạc làm bộ không hiểu, cố ý nói, "Không phải tại ngươi nói nhất định phải dẫn ta đi tản bộ hay sao?"
Nàng đen mặt, "Chẳng lẽ ngươi cứ muốn nằm trên giường mà ôm ta như vậy à..."
Nạp Lan Lạc lập tức cười như hoa đào nở rộ, chung quanh cũng dường như mất
đi màu sắc, mọi người thì lại càng si mê đến thất điên bát đảo.
Thu Nguyệt Khê tức giận đến cực điểm, đi đến một quầy bán hàng rong trước
mặt cầm lấy một cái mặt nạ, nhanh chóng nhét vào tay hắn, hung hăng nói, "Đeo lên đi, nếu không đeo, ta sẽ mang ngươi đi giấu ngay"
Hắn
cúi đầu nhìn lại, cái mặt nạ mặt xanh nanh vàng này quả nhiên là có thể
che được toàn bộ gương mặt mình, bất đắc dĩ cười sủng ái với Thu Nguyệt
Khê, "Đeo mặt nạ với giấu đi thì có khác gì nhau đâu"
Thu Nguyệt
Khê thở hổn hển, đoạt lấy mặt nạ rồi nhón chân lên, vội vàng đeo lên cho hắn, rồi nhìn qua nhìn lại, lúc này mới hài lòng tiếp tục đi lên phía
trước.
Nạp Lan Lạc thấy sắc mặt của nàng đã tốt lên một chút, nội tâm thật hài lòng, thích thú đi theo phía sau nàng.
"Nhị tiểu thư, ngươi....Ngươi còn chưa trả tiền cho ta đấy" Người bán hàng rong đuổi theo, ngăn bước chân hai người lại.
Trong lòng mọi người thật sự cảm thán tên bán hàng rong, người này thực sự là muốn chết rồi, dám ngang nhiên đòi tiền Nhị tiểu thư Thu gia, dũng
khí...rất có dũng khí!!!
Thu Nguyệt Khê hung hăng trợn mắt nhìn
người bán hàng, sợ hắn lại dám mở miệng nên nói, "Trả tiền gì cho ngươi? Ngươi xem cái mặt nạ này của ngươi xấu gần chết, ngươi nhìn đi, hắn đeo lên rồi làm cho người ta cảm thấy chán ghét quá trời, còn dám đòi tiền? Còn dám đòi tiền hả?"
Khóe miệng Nạp Lan Lạc giật lên, mình đeo
mặt nạ như vậy làm cho nàng không muốn liếc mắt nhìn mình sao? Trong lúc hắn đang suy tư, Thu Nguyệt Khê đột nhiên dắt tay hắn lôi về phía
trước, "Sững sờ cái gì nữa, còn không đi mau!!!"
Dưới mặt nạ kia
hắn khẽ mỉm cười, cảm giác ngọt ngào trong nội tâm càng tăng cao, hắn
chủ động lật tay nắm lấy tay nàng, lại chủ động kéo nàng đi về phía
trước.
Tim Thu Nguyệt Khê bất chợt nhảy bang bang, ngày thường
mặc dù chính nàng bất hảo, nhưng cũng chưa từng có người nào chủ động
dắt tay nàng đi như vậy, giống như là người khác sợ đụng chạm phải nàng, thì nàng sẽ không chút do dự nào mà đánh hắn bầm dập.
Mà người
trước mắt này, lại liên tục đánh vỡ giới hạn cuối cùng của nàng, hắn dám dựa vào nàng, hắn dám ôm nàng, hắn còn lại dám không kiêng nể gì mà lôi kéo tay nàng. Nhưng chính nàng lại không hề cảm thấy có chút mâu thuẫn
nào đối với sự đụng chạm của hắn, cái này...Rốt cuộc là cảm giác gì?
"Tiểu thư, tiểu thư...Đợi bọn muội với..."
Âm thanh to lớn của tiểu Hồng cùng a Lực từ phía sau truyền đến, Thu
Nguyệt Khê bực mình xoay người nhìn về phía hai người đang lảo đảo đuổi
theo.
Tiểu Hồng dừng bước lại thở hồng hộc nói, "Tiểu thư, Vương công tử...Vương công tử hắn..." (Vui lòng theo dõi tại diendanlequydon.com để có thể đón đọc chương mới nhanh nhất_nhamy111)
A Lực lập tức cắt đứt, "Ngốc, giờ này mà còn gọi là Vương công tử gì nữa, tiểu thư, Vương Hà lại nổi hoa tâm, hôm nay lại đến Xuân Hương đường
uống rượu hoa nữa rồi"
Trong nháy mắt gương mặt Thu Nguyệt Khê trở nên vặn vẹo, quái dị nói, "Cái gì?"