Đông cung
Thư
Nghiên đứng một bên châm trà cho thái tử Lý Cẩm cùng Lý Tranh, nàng đón
gió thu nên thân thể run lên nhè nhẹ, tựa hồ như tiên nữ giáng trần đang lưng chừng giữa khoảng không, rất là mê người!
Lý Tranh hớp một
ngụm trà, cười như không cười nói, "Mấy ngày không thấy, Thư Nghiên ngày càng xinh đẹp ra rồi, không bằng đi theo bản điện, làm mỹ nhân trong
Mộng Các điện của bản điện, thế nào? Cũng không cần phải ở Đông cung làm công việc đê tiện này nữa"
Thư Nghiên từ nhỏ lớn lên trong cung, đã thấy nhiều cảnh tranh đấu nội cung gay gắt, mà nàng lại cực kỳ xinh
đẹp, lại tri thức hiểu lễ, mặc dù chưa bao giờ được ai sủng ái qua,
nhưng theo lời người xưa nói, thà làm ngọc vỡ, chứ không làm ngói lành,
Thư Nghiên rồi sẽ có ngày nổi danh, không bằng làm cho loại ý niệm trong đầu này của nàng chết sớm một chút ở thời kỳ nảy mầm.
Nếu không phải những năm này thái tử hết lòng che chở cho nàng, nàng đã sớm bị những tần thiếp ở hậu cung làm cực khổ chết rồi.
Nghe được lời nói của Lý Tranh, Thư Nghiên không có nửa điểm vui sướng,
ngược lại từ chối nói, "Tam hoàng tử điện hạ đùa cợt nô tỳ rồi. Các cô
nương ở Mộng Các điện người người dịu dàng xinh đẹp, dáng người của nô
tỳ như thế này làm sao dám so sánh với các mỹ nhân của tam hoàng tử điện hạ"
Lý Cẩm phẩm trà không nói, hắn đặt ly trà xuống mỉm cười,
rất hiếu kỳ, nhìn nữ nhân ngày thường đều ngoan ngoãn phục tùng nói gì
nghe nấy, đến tột cùng sẽ phản bác người khác như thế nào.
Lý
Tranh nghe xong cũng không nổi giận, ngược lại còn cười ha ha, "Ở đâu
chứ? Trong mắt bản điện hạ những nữ nhân kia không bì kịp một phần vạn
Thư Nghiên, nếu ngươi đi theo bản điện, bản điện nguyện ý vì ngươi đuổi
hết tất cả các nữ nhân trong Mộng Các điện, thế nào?"
Mặt Thư
Nghiên không đổi sắc, lập tức quỳ trên mặt đất, bộ dạng như thụ sủng
nhược kinh, sợ hãi nói "Điện hạ, nô tỳ chỉ là một cung nữ, tự biết thân
phận mình thấp kém, vô tài vô đức, chỉ biết làm công việc hầu hạ người
khác, làm sao dám nghĩ trèo cao đến chỗ quyền quý đây? Huống chi điện hạ cao cao tại thượng, nô tỳ sao lại dám nhúng chàm người? Nếu như nô tỳ
thực không biết thân phận, thực đi theo điện hạ, các đại thần tiền triều cũng sẽ đối với điện hạ bớt đi phần kính trọng"
"Tốt lắm Thư
Nghiên, bản điện bất quá chỉ muốn ngươi, ngươi lại đem kéo những đại
thần tiền triều ra làm đệm lưng, làm cho bản điện không thể không dừng
bước" Lý Tranh làm bộ nổi giận chỉ trích Thư Nghiên, rồi hướng về phía
Lý Cẩm cười nói, "Xem ra người bên cạnh hoàng huynh quả nhiên rất xuất
sắc"
Khóe miệng Lý Cẩm cười yếu ớt, ánh mắt liếc nhìn Thư Nghiên, mây trôi nước chảy nói, "Thư Nghiên, tam đệ chỉ là đùa với ngươi một
chút thôi, đứng lên đi"
"Dạ!" Thư Nghiên chậm rãi đứng dậy, trực tiếp đứng bên cạnh Trương Thỉ.
Trương Thỉ có chút ngây người nhìn nàng chằm chằm, chỉ biết nàng là cung nữ
được thái tử nhất mực sủng ái, lại không biết nàng còn có trí tuệ cùng
đạo đức tốt đến bực này, đem những thứ hấp dẫn kia từ chối ngay ngoài
cửa.
Sau khi Lý Tranh rời đi, Lý Cẩm đứng dậy chuẩn bị trở về
điện, đã thấy Thư Nghiên giẫm chân tại chỗ, đi đến trước mặt hắn mà quỳ
xuống, hắn không khỏi buồn bực, nghĩ đến lúc nãy lại vừa vặn đắc tội Lý
Tranh, lại sợ Lý Tranh trả thù ngược lại, thích thú cười nhạt một tiếng, "Không có chuyện gì, tam đệ không phải là người mang thù, về sau cô
cũng sẽ che chở ngươi"
"Điện hạ hiểu lầm rồi, hôm nay nô tỳ có chuyện muốn nhờ người, mong điện hạ có thể đáp ứng nô tỳ" Thư Nghiên thấp giọng nói.
Lý Cẩm bất khả tư nghị nhìn nàng, nàng rõ ràng là đang cầu xin mình làm
một chuyện? Tính tình nàng như vậy, từ trước đến nay chưa từng cầu xin
mình điều gì? Thích thú cùng hiếu kỳ, hắn rất muốn biết rốt cuộc nàng
muốn nói chuyện gì, "Được, nói qua cô nghe một chút xem"
"Dạ!"
Lát sau Thư Nghiên nói, "Nô tỳ có một tỷ muội mới nhập cung làm cung nữ, mấy ngày nay vẫn ở Thượng Nghi cục học tập lễ nghi, nhưng nô tỳ nghĩ,
nàng có chút bất hảo, sợ sẽ đắc tội với các vị tần phi nương nương, nên
nô tỳ muốn thỉnh cầu điện hạ, đợi đến khi cung nữ mới được phân phó vào
các cung, mong rằng thái tử điện hạ có thể lấy được nàng về đây"
"A? Tên gọi là gì?"
"Hồi bẩm điện hạ, Vân Vụ!" Thư Nghiên ngừng một chút nói, "Hôm nay nô tỳ vừa mới gặp mặt nàng mới biết được nàng đã vào cung!" Suy nghĩ một chút lại bổ sung, "Nếu điện hạ lấy được nàng, nô tỳ nhất định sẽ quản giáo nàng
thật tốt, sẽ không gây ưu phiền cho điện hạ"
Lý Cẩm khẽ cười, thở dài nói, "Thư Nghiên a Thư Nghiên, ngươi có thể giấu diếm được tất cả
mọi người, nhưng làm sao giấu diếm qua cô. Ngươi năm tuổi đã nhập cung, ở đâu còn có tỷ muội?"
Sắc mặt Thư Nghiên ửng hồng, càng lộ vẻ
xinh đẹp động lòng người, Lý Cẩm cúi người xuống nhỏ giọng bên tai nàng, "Cô đáp ứng, nhưng ngươi dùng gì để báo đáp cô đây?"
Hơi thở Lý Cẩm xôn xao bên tai nàng, mặt Thư Nghiên lại càng đỏ, tìm càng đập dồn dập, "Điện...điện hạ nghĩ phải như thế nào?"
Lý Cẩm lại càng đến gần nàng hơn, nhỏ giọng bên tai nàng phun ra hai chữ.
Thư Nghiên nghe xong sợ hết hồn, ánh mắt mơ hồ nhìn theo bóng dáng đi xa của hắn.
**********
Vân Vụ ở trong cung đi bộ bốn phía,
tâm tình quá mức thư thả, cung nữ mới ngoại trừ nàng ra, cũng không có
một người nào dám không kiêng nể gì cả mà đi nghênh ngang.
Mới
vừa nói tâm tình thật là sảng khoái, vừa quay đầu lại liền giống như ngã vào vực sâu vạn trượng, nàng nghĩ tới nghĩ lui đều không nghĩ ra hôm
nay sẽ đụng Nạp Lan Lạc, lại nghĩ đến chuyện hắn vừa vô lễ với nàng mấy
ngày trước đây thì đầu như nổ tung, chỉ có thể ba mươi sáu kế chạy là
thượng sách.
Vân Vụ vô ý đi theo phương hướng vòng vo vài bước,
lại bị tên tiểu thái giám nào đó giễu võ dương oai ngăn lại, ngẩng đầu
nhìn lên, lại thấy một bộ dạng vô sỉ với vẻ mặt như muốn bị ăn đòn.
Vân Vụ khẽ cắn răng, lại đổi phương hướng khác đi thôi, nếu nói là đi đường chính không thông thì đi đường ven. Nàng vừa mới đi không được vài
bước, đột nhiên có xúc động muốn phun máu.
Vì sao chạy đi chạy
lại, bây giờ lại nhảy ra một tên tiểu thái giám nữa, cũng là bộ dáng vô
sỉ với vẻ mặt muốn ăn đòn, Vân Vụ ngoái đầu nhìn lại, hoàn toàn bị nghẹn họng, bà nội nó, là cặp song sinh a.
Nàng sớm biết mình bây giờ
bước chân hết sức gian nan, trước chó sau chó, trung gian lại là con cọp lớn, lại vừa đúng lúc đụng đầu vào ngực hắn.
Vân Vụ hết sức trấn định lui ra ngoài, ngẩng đầu cười cười nói với con cọp, "Cọp huynh, tri kỷ tri âm, không hẹn lại gặp a!" Vừa dứt lời liền bước ra, còn chưa kịp đi bước đầu tiên đã bị con cọp bắt lấy, con cọp nghiêng thân thể nhỏ
giọng hỏi, "Ai là cọp huynh?"
Ách... Vân Vụ dùng móng vuốt gãi
gãi đầu, miễn cưỡng cười cười, "Thế tử điện hạ, lần trước từ biệt, ta
đối với ngươi quá mức tưởng niệm, cũng có nghe qua rất nhiều giai thoại
phong lưu của ngươi trong cung, hừ, tác phong cũng rất nhanh nhẹn như
lời đồn. Ta càng đối với ngươi sùng bái đến độ năm ngựa xé xác, nhịn
không được muốn hôn môi ngón chân của ngươi"
"Á? Năm ngựa xé xác?? " Nạp Lan Lạc buồn cười, "Còn muốn làm bẩn ngón chân của gia?"
Khóe miệng Vân Vụ rụt rụt, chẳng lẽ mình nói sai, Hòa Phong bên cạnh chen vào nói, "Là đầu rạp xuống đất"
Bạn học Vân Vụ yên lặng gật gật đầu, tẩn mẫn ham học hỏi, "Năm ngựa xé xác không đúng sao?"
Hòa Phong gượng cười, chứng kiến ánh mắt giết người của gia liền vội vàng câm miệng.
Vân Vụ còn đang suy tư tiếp theo mình làm thế nào mới có thể chạy trốn, lại nghe âm thanh vỗ tay bắt đầu truyền đến, thoáng nhìn một nam tử đang
cười gian đi tới, nói móc, "Nghe nói Nạp Lan thế tử còn phong lưu hơn
bản điện, bản điện liên tục cho là không đúng, không nghĩ tới hôm nay
lại có thể chứng kiến thế tử cùng một tiểu cung nữ vô danh ở đây"
Sau đó hắn lại cười ha ha, "Bản điện đối với thế tử bội phục đến nỗi đầu rạp xuống đất a"
Vân Vụ lúc này mới hiểu rõ, thì ra đầu rạp xuống đất là có ý này, ách... Rốt cuộc là có ý gì? Còn không mau làm rõ nữa.
"Tam hoàng tử không cần bội phục, nói như thế, bản thế tử vẫn còn kém ngươi một chút"
Lý Tranh vừa nghe, tự suy nghĩ có khi nào Nạp Lan Lạc chịu thua đâu, ai ngờ... quả nhiên lời nói không phải là lời hữu ích.
"Bản thế tử chưa bao giờ tranh nữ nhân cùng lão tử nhà mình!"
Lý Tranh bị nghẹn triệt để, về Tam hoàng tử Lý Tranh này trong cung cũng có lời đồn đãi.
Mỹ nhân trong Mộng Các điện có vô số thì không nói, mà hắn còn thường
xuyên cùng tần phi hậu cung vui đùa hư hỏng, nhưng bởi vì có thái tử là
chỗ dựa, cho nên hoàng đế cho dù bị đeo nón quai xanh thật lớn nhiều năm nhưng vẫn không biết, còn có lời đồn Lý Tranh tính tình tàn bạo, chỉ
cần hắn không hài lòng người nào hoặc chuyện gì, hắn liền hủy diệt.
Nhưng hôm nay Vân Vụ thấy hắn, bất quá cũng chỉ là thanh niên cùng quan thôi.
Về phần Nạp Lan Lạc, mặc dù không thể nhìn toàn bộ diện mạo của hắn, nghe
nói hắn còn chưa cùng qua, nhưng rõ ràng là nói chuyện mạnh miệng hơn
nhiều so với Lý Tranh, không trách làm cho Lý Tranh ăn tức không nhẹ,
mặc dù hắn mang thân phận thế tử ngoài họ ở lại trong cung, nhưng không
người nào dám đái một bãi trên đầu hắn. Nội tâm nàng yên lặng giơ ngón
tay cái lên đối với Nạp Lan Lạc!
"Ngươi...ngươi...Nạp Lan Lạc, ngươi không biết xấu hổ!" Lý Tranh chỉ thẳng vào mũi hắn mắng.
Vân Vụ cười trộm, càng ầm ĩ càng nháo càng tốt, tốt nhất là đánh nhau luôn, như vậy thì chính nàng có thể chạy trốn. Đáng tiếc... bất cứ chuyện gì
đều không như nàng nghĩ.
Nạp Lan Lạc cười như không cười đáp lại, "Đa tạ tam hoàng tử khen ngợi, ngày khác tự mình bản thế tự sẽ trèo lên cung vàng điện ngọc, tham khảo thật tốt với hoàng thúc về vấn đề phi
tần hậu cung, xem có nên dọn một nửa ra đưa cho tam hoàng tử không. Tiết kiệm thời gian tam hoàng tử nửa đêm lén la lén lút, bị thủ vệ tưởng lầm là thích khách, làm náo loạn khắp nơi!"
"Hừ..."
Vân Vụ
trừng to mắt, khóe miệng giật giật, đi rồi sao? Không ầm ĩ, không làm
khó, càng không có đánh nhau? Hừ một tiếng rồi đầu cúi rạp xuống đất đi
là như thế nào?
Vậy...vậy mình phải làm sao đây? Phải đối mặt với cọp huynh này như thế nào đây, chẳng lẽ để mặc hắn muốn làm gì thì làm?