"Xú nha đầu, ngươi còn dám trở về, ngươi trở về để làm gì? Không chết ở bên ngoài luôn đi?"
Thu Đang vừa mới im miệng, Thu lão tướng quân lại đỏ mặt tía tai mắng,
"Ngươi xem lại mình một chút đi, có nữ nhân ở tuổi cập kê nào như ngươi
không, vô tích sự không chịu thay đổi, bất hảo không chịu nổi, lão tử
thấy ngươi về sau ngay cả một tấm chồng cũng sẽ không tìm được"
"Xú lão đầu, ngươi rõ ràng là đang nguyền rủa ta, ta nói ngươi, đến khi
ngươi xuống hoàng tuyền rồi, Thu Phương Ngạo cũng còn chưa cho ngươi ẵm
được tôn tử nữa kìa!" Thu Nguyệt Khê so tài đối đáp.
Thu lão
tướng quân trợn mắt nhìn, "Hắn dám! Nhưng ngược lại ngươi, ta xem toàn
bộ công tử Tần Hoài này, còn ai dám cưới ngươi, nếu hắn dám rước ngươi,
gia gia ngươi là ta, sẽ dám cho hắn làm cháu nội!"
"Được, nếu ta
gả được ra ngoài, ngươi chờ chút mà kêu ta một tiếng bà nội đi!" Thu
Nguyệt Khê không hề nghĩ ngợi mà nói tiếp, rồi lại suy nghĩ thêm một
chút, tựa hồ như còn sót gì đó, lại nói thêm một câu, "Nhớ rõ, còn có
tài sản của Thu gia, toàn bộ đều là của một mình ta"
"Xú nha đầu, ngươi còn dám dòm ngó đến tài sản của Thu gia, xem ta có đánh chết người hay không!"
Lý Minh buồn bực suy tư, tính tình của Thu gia nhị tiểu thư này là giống
Thu tướng quân, mà tính tình của Thu tướng quân cũng là
theo...Ách...nguyên lai là giống Thu lão tướng quân.
"Khụ khụ
khụ...Phụ thân đại nhân, người bớt tranh cãi một chút đi!" Thu Đang
hướng hắn nháy mắt ra hiệu. Lúc này, Thu lão tướng quân mới chú ý tới Lý Minh, không khỏi lúng túng mà ho khan, "Ha ha... Cựu thần cùng xú nha
đầu này chỉ đùa một chút thôi, đã làm cho Ngũ hoàng tử chê cười rồi"
Lúc này, hai nữ tử từ trong sân nhỏ vội vàng đi ra, người thứ nhất là một
phụ nhân, vóc dáng mỹ lệ, thùy mị thướt tha, người này là Thu phu nhân;
mà người kia, vẻ mặt xinh đẹp như hoa, mày như vẽ, như một đóa hoa sen
mới nở, thật là thích mắt, mà nàng, chính là trưởng nữ Thu gia, Thu
Nguyệt Lạc
Thu Nguyệt Lạc cấp tốc đem bao đồ nhét vào trong ngực
Thu Nguyệt Khê, nói "Ta chuẩn bị cho ngươi 3 bộ quần áo để thay đổi, đều là màu trắng mà ngươi thích, ngươi không được đòi hỏi"
Thu phu
nhân đem ngân phiếu nhét vào tay Thu Nguyệt Khê, thuận tiện uy hiếp,
"Cho ngươi hai trăm lượng, không được tiêu xài quá nhiều, mua cái gì đều phải suy nghĩ cho kỹ, sau này khi phụ thân ngươi hết giận, nhớ phải đem tiền trả lại đầy đủ cho ta"
Hai người đột nhiên trăm miệng một lời nói, "Còn không đi mau?"
"Nó dám!" Thu Đang không nói hai liền, liền tiến lên muốn bắt Thu Nguyệt
Khê lại, không ngờ lại bị Thu phu nhân túm cổ, đều biết Thu Đang xưa nay nổi tiếng sợ vợ, hiện thời lại bị phu nhân hắn túm cổ, tất nhiên là sẽ
không dám nhúc nhích nửa phân
Thu Nguyệt Khê nhìn thấy tình thế này liền chạy vắt giò lên cổ, vừa chạy vừa la to, "Cô nãi nãi ta nhất định sẽ trở về!"
"Tiểu thư, đợi bọn ta với..." A Lực cùng tiểu Hồng chạy đuổi theo đi ra
ngoài, chỉ trong chốc lát sau, một phụ nhân nữa xuất hiện, trên tay cũng ôm một bao đồ lớn, nhanh chóng đuổi theo, "Tiểu thư a, người chạy chậm
một chút, mang theo vú nương ta nữa a"
Lý Minh miệng mở rộng hết
cỡ mà xem tuồng vui này, bởi vì cười nên không thể khép miệng được,
trước đó vài ngày, người Thu gia xuất hiện trước mặt hắn, đều mang bộ
dạng chính nghĩa lẫm liệt. Nhưng ngày hôm nay... Thu Đang cùng với Thu
lão tướng quân quả thật làm cho hắn phải mở rộng tầm mắt.
Thu phu nhân hừ một tiếng với Thu Đang, sẵn giọng nói, "Đi rửa chân ngay! Nếu
mà đêm nay chân vẫn thối như vậy thì đừng hòng lên giường của lão nương, hừ!"
Thu Đang cúi đầu xuống xin lỗi, đợi lúc Thu phu nhân đã rời đi, Thu lão tướng quân ho khan một tiếng, gầm nhẹ, "Ngươi thật là không có tiền đồ!"
Thu Đang đen mặt phản bác, "Phụ thân đại nhân a, khi mẫu thân còn sống, không phải ngài cũng rất sợ vợ sao?"
Thu lão tướng quân lập tức đỏ mặt, "Nó bậy, nam nhi Thu gia ta, người nào
cũng lãnh huyết cương trực, có khi nào sợ qua vợ của mình đâu, ngược lại chỉ có tiểu tử thúi nhà ngươi mới sợ vợ như vậy, ngươi không giống con
trai của lão tử chút nào hết, hừ! Thật mất mặt!" Lời dứt lời, Thu lão
tướng quân phất tay áo rời đi.
Lý Minh có cảm giác hoài nghi sự
hiện hữu của mình lúc này, hắn cứ đứng như vậy mà không ai để ý tới hắn. Người này vừa đi người kia cũng rời đi, không ai nói với hắn tiếng nào
cả. Trong nội tâm hắn vô cùng phiền muộn, đang định rời đi, nhưng trong
lúc vô tình lại nhìn thấy một miếng ngọc bội lẳng lặng nằm trên mặt đất, hắn khom lưng nhặt lấy ngọc bội, lại thấy trên mặt ngọc bội có khắc hai chữ "Nguyệt Khê", miệng hắn lại lần nữa nở nụ cười, trong nội tâm liền
nói nhất định lần sau gặp sẽ trả lại cho nàng.
Thu Nguyệt Khê
bước chân đi vào nhà gỗ, liếc mắt về phía nam tử phong hoa tuyệt đại
đang dựa lưng vào cửa, thấy nàng trở lại liền nở nụ cười nhạt, mà ngay
cả tiểu Hồng lẫn vú nương, sau khi nhìn thấy nụ cười này đều bị hắn mê
hoặc hoàn toàn, Thu Nguyệt Khê thiếu điều chảy nước miếng, hai mắt trợn
ngược, nói móc "Sít, sít, sít, trên đầu chữ sắc có một cây đao mà!"
"Ủa..thương thế ngươi còn chưa tốt, ngươi ra tới đây để làm gì?" Thu Nguyệt Khê lầm bầm đi đến trước mặt hắn, chỉ nghe hắn nhỏ nhẹ nói, "Ta biết ngươi sẽ
trở lại"
"Á?" Thu Nguyệt Khê còn chưa kịp phản ứng được đến cùng ý tứ của hắn là gì, khóe miệng hắn lại nhếch lên, tự tin nói, "Bởi vì
ngươi không bỏ ta được..."
Thu Nguyệt Khê khịt mũi coi thường,
chuẩn bị phản bác nhưng hắn lại nói tiếp, tuy nhiên lời chưa nói hết,
"bảo bối...." thì Thu Nguyệt Khê đã mở to mắt, kích động nắm lấy tay hắn nhìn hắn chăm chú, "Bảo bối, bảo bối gì? Nó ở đâu? Phải tìm ở nơi nào?
Có bao nhiêu bảo bối..."
Nạp Lan Lạc không cam tâm nhìn vào bộ
dạng tham tiền của Thu Nguyệt Khê, hơi nhíu mày, "Nếu nam tử khác cho
ngươi tiền, ngươi cũng bắt tay họ như vậy sao?"
"Ngô...Để ta suy
nghĩ coi, bình thường nếu gặp loại nam tử có vóc dáng thon dài như
ngươi, ta cũng sẽ trốn tránh! Bởi vì, ta chỉ khi dễ người so với ta yếu
hơn thôi" Thu Nguyệt Khê dõng dạc nói, chẳng biết tại sao nàng từ nhỏ đã thấp bé hơn so với nam tử rất nhiều, nên đương nhiên, khi gặp phải nam
tử tráng kiện, mạnh mẽ hơn mình thì nàng sẽ phải lui binh nhượng đất.
Nghe xong lời này, Nạp Lan Lạc mới hài lòng gật đầu, "Tốt nhất nên như thế,
nhớ kỹ, về sau không nên tùy tiện ôm ôm ấp ấp nam tử khác, ngươi là nữ
tử, vạn nhất có việc xảy ra, thì còn ai dám lấy ngươi nữa chứ?"
Thu Nguyệt Khê mãnh liệt trợn mắt, tại sao người này cùng phụ thân lỗ mũi to của nàng đều có cái đức hạnh giống nhau vậy chứ....
"Ngươi biết vì sao ta bị trọng thương như thế này không?" Nạp Lan Lạc hỏi
Thu Nguyệt Khê lắc đầu...
"Bởi vì ta và các huynh đệ cùng nhau hộ tống bảo vật, trên đường đi bị thổ
phỉ chặn lại, ta vì bảo vệ bảo vật, nên cùng với rương bảo vật này nhảy
xuống vách núi, cho nên..."
Nạp Lan Lạc đột nhiên dừng lại, hướng Thu Nguyệt Khê phất phất tay, Thu Nguyệt Khê lập tức hiểu ý, vội vàng
đi đến bên cạnh hắn, chỉ nghe âm thanh nhẹ nhàng của hắn truyền đến bên
tai, trên người hắn lại có mùi hương Thanh Liên thanh thoát, nhẹ nhàng
mà khoan khoái lại vô cùng dễ ngửi, thậm chí, sau khi nàng ngửi qua lại
có thêm chút mê luyến.
"Ngươi giúp ta trở về chân núi kia, tìm đám thi thể đó cùng rương bảo vật, ta sẽ chia đôi cho ngươi, như thế nào?"
Thu Nguyệt Khê nở nụ cười tham lam, gật đầu như gà con mổ thóc, "Được,
được, tất nhiên là được, việc này không nên chậm trễ, chúng ta nên lên
đường thôi" Hả, đợi chút, việc này không nên chậm trễ, ta dùng thành ngữ tốt như vậy sao, ha ha ha!
Nạp Lan Lạc đột nhiên cả người mềm
mại vô lực tựa trên người Thu Nguyệt Khê, vốn là cánh cửa phải chịu sức
nặng cơ thể hắn, nay đổi lại thành Thu Nguyệt Khê.
Thu Nguyệt Khê vì nể mặt rương bảo bối của hắn, cho nên tuyệt đối sẽ không trở mặt
cùng hắn, cũng tuyệt đối không thể đánh một quyền vào gương mặt tuấn mỹ
của hắn, chỉ có thể chịu đựng sức nặng từ thân thể hắn, hắn mềm mại nằm
sấp dựa trên người nàng, yếu ớt nói, "Nhưng bản thân ta bị trọng thương, hiện thời vẫn chưa khỏe hẳn, vậy phải làm sao bây giờ?"
"Được
mà...chuyện này dễ xử lý thôi.." Thu Nguyệt Khê nghiêng đầu hướng ra
ngoài hô to, "A Lực, đem xe ngựa đến cửa hàng mua một tầng chăn bông,
không..Hai tầng! Sau đó chúng ta sẽ xuất phát ngay". Sau đó xoay đầu lại nhìn hắn, do không cẩn thận nên môi nàng lại sạt qua gương mặt hắn,
trong nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lại đỏ lên, mất tự nhiên
nói, "Này, vậy có được không?"
Nạp Lan Lạc ngược lại không thèm để ý, gật gật đầu, khóe môi khẽ nhếch nói, "Được!"