Mộc Mộc vội vàng đi đến trước mặt Mộc Hỏa hỏi, "Chúa thượng đâu?"
Mộc Hỏa xoay người nháy mắt với Mộc Mộc, Mộc Mộc liền thấy Nạp Lan Lạc cùng Thu Nguyệt Khê cùng nhau ngồi trên bậc thềm.
Nạp Lan Lạc ôm lấy nàng nhìn lên trời, nàng lại tựa vào vai hắn mà ngủ, Mộc Mộc nhỏ giọng mắng, "Nữ nhân này, thật sự không biết chúa thượng vừa ý
nàng ở điểm nào? Hừ..." Tiếp đến lại chu miệng bổ sung, "Trời đã tối
rồi, nếu chúa thượng vẫn không đi sẽ không còn kịp nữa rồi"
Mộc Hỏa khó khăn kìm chế, tỉnh táo nói, "Ngươi đừng động, để ta đi thúc giục chúa thượng!"
Hắn sải bước đi tới nhỏ giọng nói, "Chúa thượng, trời đã tối rồi, nên xuất phát thôi"
Nạp Lan Lạc phất phất tay, "Đi xuống đi, gia lập tức đi ngay" Mộc Hỏa sau khi nghe xong liền xoay người, thức thời rời đi
Hắn nhìn qua dung nhan của Thu Nguyệt Khê, sâu kín thở dài, trong nội tâm
cười khổ, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, đi vào trong phòng, rón rén thả nàng
lên giường, "Thu Nguyệt Khê, nữ nhân không tim không phổi"
Dứt lời, hắn chậm rãi cúi người xuống, đặt nụ hôn chuồn chuồn lướt nước trên trán nàng...
Lúc Thu Nguyệt Khê tỉnh lại, mở mắt ra thì đã không thấy bóng dáng Nạp Lan
Lạc, ngược lại chỉ thấy một mảnh tối đen, nội tâm vô cùng hoảng loạn,
vội vàng hô to, "Lạc...Lạc..."
Lúc này tiểu Hồng đẩy cửa đi vào, thấy tiểu thư nhà mình đã tỉnh, kinh ngạc nói, "Tiểu thư, người tỉnh nhanh vậy?"
"Lạc đâu?"
"Công tử à, vừa mới đi, hắn cũng không muốn quấy rầy người...Ai ai ai...tiểu
thư...người đi đâu vậy!!!" tiểu Hồng hướng về Thu Nguyệt Khê đang vội
vàng đi ra ngoài hô lớn
"Đi tìm hắn!"
Thu Nguyệt Khê cưỡi ngựa đi ra khỏi Thu phủ, chần chừ một lát rồi hỏi người hầu canh cửa, "Bọn họ đi hướng nào rồi?"
"Tiểu thư...Là hướng Tây"
"Ừ...Ta biết rồi, đa tạ!" Thu Nguyệt Khê đi vài bước, đột nhiên ngừng lại, hỏi "Hướng Tây là hướng nào?"
Giờ phút này Nạp Lan Lạc đang ngồi trên xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần, đám
người Mộc Băng cưỡi ngựa hộ tống hắn đi ra ngoài thành, liền thấy một
đám Cẩm y thị vệ dắt ngựa chờ.
Những thị vệ này vừa gặp xe ngựa
của Nạp Lan Lạc liền tiến lên nghênh đón, cùng nhau quỳ xuống cung kính
nói, "Chúa thượng, thuộc hạ vô năng không thể bảo vệ được chúa thượng,
làm cho ngài bị thương!"
Trong xe ngựa cũng không có truyền ra âm thanh gì, Mộc Băng chỉ có thể nói, "Đứng lên đi, chúa thượng không sao, nhanh chóng lên đường mới là việc quan trọng!"
"Dạ!"
Mọi người lên ngựa đi theo sau lưng đám người Mộc Băng, hộ tống Nạp Lan Lạc đi theo phương hướng về kinh.
"Giá..."
Mộc Mộc nghe âm thanh cưỡi ngựa xa xa, thầm nghĩ, chẳng lẽ hành tung của
bọn họ bị bại lộ? Ánh mắt tối sầm lại, từ phía sau lưng rút ra cây tên,
lấy cung lui về phía sau bắn một phát.
Mộc Băng thấy vậy hô to, "Bảo vệ chúa thượng!"
Mọi người đều rút kiếm ra, cảnh giác cao độ
"Lạc..."
Nạp Lan Lạc mở mạnh mắt, đây chẳng phải là âm thanh của Thu Nguyệt Khê sao?
Đáng tiếc rằng tên của Mộc Mộc bắn đã sớm bay ra ngoài, Mộc Mộc kinh hãi,
cho dù mình vẫn chán ghét nữ nhân kia, nhưng cũng không thể giết nàng
nha.
Trong xe ngựa nhanh chóng truyền đến âm thanh, Nạp Lạc Lạc
phá đỉnh xe ngựa, dùng khinh công bay ra, trong nháy mắt lập tức đến bên cạnh Thu Nguyệt Khê, một tay ôm eo nàng, cùng nàng mặt đối mặt, tay kia nhanh chóng nhấc về phía sau, vừa vặn bắn lấy đầu mũi tên, nhưng điều
làm mọi người đều run sợ chính là, đầu mũi tên cùng lưng hắn cũng chẳng
cách nhau bao nhiêu.
Thân thể Mộc Mộc run lên, tốt rồi...tốt
rồi...hữu kinh vô hiểm, chỉ nghe âm thanh lạnh lùng của Nạp Lan Lạc vang lên, "Trở về tự mình chịu phạt đi!"
Nàng cung kính cúi đầu, "Thuộc hạ tuân mệnh!"
Thu Nguyệt Khê sững sờ trừng mắt nhìn Nạp Lan Lạc, vừa rồi nàng đã bị mũi tên kia làm sợ đến choáng váng.
Nạp Lan Lạc ném tên trong tay xuống, hai tay nâng mặt nàng lên...rồi hôn xuống.
Trên mặt mọi người cũng không có chút kinh ngạc nào, lập tức cỡi ngựa bao
quanh Nạp Lan Lạc, lấy hắn làm trung tâm, đem hai người vây thành một
vòng tròn, rồi vén áo choàng lên, vì chúa thượng vĩ đại của mình mà ngăn trở một cảnh tình nồng mật ý này. Tình cảnh thật là hoàng tráng a!
Đây chính là lần đầu tiên Thu Nguyệt Khê cảm giác được nụ hôn sâu của Nạp
Lan Lạc, lần trước uống say, cái gì cũng không biết, nhưng lần này, tim
nàng bang bang nhảy lên, đầu trống rỗng, chỉ có thể cảm giác được duy
nhất chính là mùi hương Thanh Liên trong miệng Nạp Lan Lạc, lưỡi hắn mềm mại điên cuồng mút thỏa thích lưỡi nàng, nàng thật không biết phải làm
sao.
Thu Nguyệt Khê ngượng ngùng giơ tay lên, ôm cổ hắn, đáp lại
không lưu loát, Nạp Lan Lạc tựa hồ cảm giác được biến hóa của nàng, làm
cho hắn có chút mừng rỡ, nhưng vẫn không rời bỏ đôi môi nàng...
Bọn thị vệ vẫn giữ nguyên vị trí cũ, đưa lưng về phía Nạp Lan Lạc, tay
chống áo choàng, thật giống như một tòa thành trì kiên cố, ám vệ của
Nhật Lạc các võ công phi thường cao, từ nhỏ đã bắt đầu tiếp nhận huấn
luyện tàn khốc, mỗi người đều có thể ngăn cản được mấy chục thị vệ ngự
lâm quân, đây cũng chính là nguyên nhân mấy năm qua Nạp Lan Lạc đều cố
gắng như vậy đem Nhật Lạc trở thành hoàn toàn thuộc về mình.
Nạp
Lan Lạc lưu luyến không rời đôi môi của nàng, vẻ mặt Thu Nguyệt Khê lập
tức như đưa đám nói, "Miệng bị ngươi cắn nát hết rồi!"
Hắn bật cười, nhẹ nhàng đỡ khóe miệng đang bị thương của nàng lên hỏi, "Có đau không?"
Thu Nguyệt Khê gật gật đầu, "Ngươi người xấu! Từ nhỏ đến lớn không ai dám
khi dễ ta, ai ngờ vừa gặp ngươi, làm hại ta mất mấy trăm lượng bạc thì
không nói đi, còn đem chính mình tặng cho ngươi, nhìn ngươi tính kế tốt
rồi kìa, hừ..."
Nạp Lan Lạc ha ha cười, đem nàng ôm thật chặt vào trong ngực, đầu tựa vào vai nàng nhỏ giọng nói, "Trở về cưới ngươi!"
Thu Nguyệt Khê vừa nghe xong, liền sững sờ ngước mắt nhìn hắn, hắn lại tiếp tục cười nói, "Là nguyện ước trong đèn hoa sen!"
Nạp Lan Lạc vén tóc nàng ra sau, hơi thở phun bên tai nàng, "Tại sao không nói chuyện?"
Thu Nguyệt Khê thẹn thùng cười, cố làm ra vẻ giận dỗi nói, "Vậy thì ngươi
cần phải nhớ rõ đó, nếu ngươi không nhớ trở về, ta liền mang kiệu tám
người khiêng đi cưới ngươi"
Hắn mỉm cười gật đầu, "Được..."
Nạp Lan Lạc nhanh chóng nhảy xuống ngựa, Mộc Hỏa liền dắt ngựa đi đến nói,
"Chúa thượng, xe ngựa bị hủy rồi, chỉ có thể ủy khuất ngài cưỡi ngựa
trước, đến trấn khác sẽ mua lại xe ngựa mới"
"Không cần, gia
không phải loại người yếu ớt như vậy, từ đường nhỏ đi, nhanh chóng quay
về kinh!" Dứt lời, Nạp lan Lạc đã lên ngựa.
Bọn thị vệ cũng để áo choàng xuống, Nạp Lan Lạc chỉ hai gã thị vệ nói "Hai người các ngươi hộ tống nàng trở về, nhớ rõ, nhất định phải đưa đến tận Thu phủ rồi mới
được trở về"
"Dạ!" Hai người cùng nhau kêu lên.
Nạp Lan
Lạc không dám liếc mắt nhìn nàng thêm một cái, vì hắn sợ...hắn sợ chính
mình không chịu nổi...hắn sợ chính mình không thể rời đi, hắn nhắm mắt
hô một tiếng "Giá" liền chạy như bay, bọn thị vệ ở sau cũng lục tục rời
đi.
Nhìn bóng lưng hắn đi ngày càng xa, Thu Nguyệt Khê sâu kín
thở dài, thì thầm trong tâm, Lạc, ngươi nhất định nhớ phải trở về sớm
cưới ta!
"Chủ mẫu! Hai người thuộc hạ hộ tống ngài trở về!"
Thu Nguyệt Khê nhanh chóng quăng ánh mắt giết người qua, "Chủ mẫu? Ta có già như vậy sao?"
Một gã thị vệ khác đẩy hắn, vội vàng giải thích, "Chủ mẫu ngàn vạn lần
không nên hiểu lầm, người là phu nhân tương lai của chúa thượng, nên bọn thuộc hạ phải gọi là chủ mẫu"
Thu Nguyệt Khê nhướng mày, xem ra đời này nàng sẽ thoát không khỏi tiếng "Chủ mẫu" này rồi.
Ba ngày sau....
Buổi tối Tần Hoài thật là náo nhiệt, trên sông có vài con thuyền nhẹ nhàng
đong đưa, trong đó, làm cho người ta chú ý nhất chính là thuyền của hai
nữ tử đang trôi giữa sông.
Thu Nguyệt Lạc ôn nhu nhìn trăng, như đang tưởng niệm một ai đó, còn Thu Nguyệt Khê lại ngủ gà ngủ gật, dựa vào một bên thở to.
"Nghe nói không? Thu gia đại tiểu thư vừa hồi hôn, nhị tiểu thư lại đính hôn, đây rốt cuộc là chuyện gì a?" Một đại thẩm bốn mươi năm mươi nhỏ giọng
hỏi.
"Ta biết rõ nga, nghe nói trước đó vài ngày, Thu gia nhị
tiểu thư cường bạo vô lễ với một nam tử, nhưng cuối cùng Thu lão gia đã
làm sáng tỏ, nói là nam tử kia cùng Thu gia nhị tiểu thư sớm đã đính
hôn, chỉ là còn chưa thành thân, nên không tiện công bố thân phận nam tử đó thôi"
"Thì ra là vậy, chỉ là Thu gia nhị tiểu thư vô tích sự không hề thay đổi, thật đúng là ủy khuất cho vị nam tử kia, ha ha..."
Ở chiếc thuyền khác, một nam tử cẩm y ngọc đái đang ngồi, tuy nói tướng
mạo tuấn mỹ, nhưng trong mắt lại mang đầy cỗ thị huyết, khóe miệng cong
lên, nghe hai người kia nói chuyện không khỏi cười lạnh. Lão hồ ly Thu
Đang này, còn muốn đính hôn cho con gái, đại nạn sắp đến rồi mà cũng
không biết.
Ca kỹ bên cạnh đem rượu rót đầy, quyến rũ mở miệng, "Công tử, mời người một ly. Ha ha.."
Lý Tranh sờ sờ nữ nhân eo nhỏ trong ngực, vui vẻ nói, "Cần gì chứ? Ta đút cho ngươi là được rồi"
Tay hắn tiếp nhận rượu liền uống sạch, cúi đầu liền ngăn trên trên môi nữ nhân....
"Thu Nguyệt Khê, ngươi đang nghĩ đến Nạp Lan Lạc phải không?" Thu Nguyệt Lạc hỏi.
Trả lời lại chính là âm thanh phù..phù..của Thu Nguyệt Khê
Thu Nguyệt Lạc hổn hển, hung hăng đẩy nàng, thầm nói, đây chính là nữ nhân không tim không phổi.
Thu Nguyệt Khê lúc này mới bừng tỉnh, tức miệng chửi ầm lên, "Thu Nguyệt
Lạc ngươi có bị bệnh không, ngươi nói muốn ngắm trăng, lão tử ta cùng
ngươi đi xem, ngươi nói nhất định phải ngắm trăng trên sông Tần Hoài,
lão tử ta liền theo ngươi sang đây ngắm, ngươi bây giờ lại cắt đứt mộng
đẹp của lão tử cùng Nạp Lan Lạc, ngươi biến cho lão tử, hừ..."
"Chảy nước miếng rồi kìa!" Khóe miệng Thu Nguyệt Lạc nở nụ cười, quả nhiên là con gái lớn rồi không thể giữ trong nhà a!
Thu Nguyệt Khê lấy tay áo thô lỗ lau, "Ngươi vừa mới hỏi ta cái gì?"
"Không có gì!" Thu Nguyệt Lạc đột nhiên lại tiếp tục lâm vào trầm tư, nhưng
Thu Nguyệt Khê cũng không thể ngủ được, đâm đâm hông nàng hỏi, "Thu
Nguyệt Lạc, mấy ngày nay ngươi rất không bình thường a, có chuyện gì
không vui, mau nói với ta, ta sẽ làm ngươi vui vui vẻ vẻ"
Thu Nguyệt Lạc hung hăng gõ ót nàng một cái, nàng gào khóc kêu to, "Lại gõ, gõ hoài liền ngốc rồi"
Thu Nguyệt Lạc không có phản ứng nào, ngược lại tự nhủ, "Không biết trăng
Tần Hoài có thể chứa được tưởng niệm của bao nhiêu người đây, có đúng
như cổ nhân hay nói, trăng có thể đem tưởng niệm nhớ nhung đến bên cạnh
người kia..."
Thu Nguyệt Khê bĩu môi, "Cổ nhân đều thúi lắm,
ngươi suy nghĩ một chút đi, trăng sáng vĩnh viễn chỉ là trăng sáng thôi, nó biết cái gì chứ"
"Chàng như trăng sáng, ta giống sương mù,
sương mù theo trăng rồi sẽ có lúc biến mất không còn dấu vết. Đúng vậy,
tưởng niệm cũng như sương mù, theo trăng trôi đi, mình cũng hóa thành
sương sớm rơi vào rừng cây" Thu Nguyệt Lạc lần nữa thở dài nói, biết rõ
hắn đối với mình vô tình, nhưng tình kia, ý kia, rốt cuộc...cũng không
cách nào thu hồi lại được.