“Vậy được rồi, ngươi dẫn ta đi xem đứa bé kia đi.” Vân Trân nói.
Vú nuôi gật đầu.
Sau đó, Vân Trân đi theo vú nuôi qua cách vách.
Đẩy cửa đi vào, hài tử kia vừa thay xiêm y xong.
“Phu nhân.” Nha hoàn bên trong hành lễ.
Vân Trân gật đầu, ra hiệu cho nha hoàn lui ra.
Nha hoàn lui xuống, Vân Trân đi đến trước mặt hài tử kia.
Hài tử hơi sợ người lạ, thấy Vân Trân tới, sợ sệt bắt lấy tay áo, cúi đầu, không dám nhìn nàng.
“Tiểu bằng hữu, con tên gì?” Vân Trân ngồi xổm trước mặt tiểu hài nhi, hỏi nó.
Tiểu hài nhi vò vò xiêm y, không nói lời nào.
“A, phu nhân, đứa nhỏ này...” Vú nuôi muốn nói chuyện giúp hài tử.
“Không sao.” Vân Trân lắc đầu, vươn tay về phía hài tử, “Con đói bụng không? Muốn ăn gì không? Ta có thể dẫn con đi ăn.”
Vân Trân nói xong, thấy đứa bé kia không còn quá kháng cứ như trước. Nàng thử thăm dò, bế nó lên. Ban đầu cả người hài tử cứng đờ, nhưng rất nhanh, nó nằm trong lòng Vân Trân, bắt đầu thả lỏng.
“Thật đáng thương.”
Vú nuôi là người chăm sóc A Linh, A Linh thông minh cổ quái, bây giờ bà nhìn đứa nhỏ trong lòng Vân Trân, đương nhiên thương tiếc.
“Sai người chuẩn bị đồ ăn đi.” Vân Trân vừa phân phó vừa bế hài tử qua cách vách.
...
Sức khỏe Vân Trân vẫn không tốt.
Trong phòng ấm áp dễ chịu.
Hài tử ăn xong, rất nhanh đã dựa vào chân nàng, thiếp đi. Thấy nó đã ngủ, nàng cẩn thận khom người bế nó lên, đi vào trong, đặt xuống giường A Linh.
Buông xuống, nàng lại lệnh nha hoàn canh giữ, sau đó khoác áo choàng tới thư phòng tìm Triệu Húc.
Mỗi khi ở trong phủ, đa số thời gian hắn đều ở thư phòng.
Hôm nay hắn cũng ở đó.
Chẳng qua là ở cùng A Linh.
Hắn đang dạy A Linh viết chữ.
A Linh hiện tại đã gần hai tuổi, cái đầu nho nhỏ, cái tay nho nhỏ, toàn thân đều nho nhỏ. Nhưng lúc này nó lại ngồi trên đùi Triệu Húc, tay cầm bút lông, nghiêm trang viết từng nét chữ. Dáng vẻ kia không khỏi khiến Vân Trân nhớ tới những ngày đầu nhìn thấy Triệu Húc.
Khi đó, Triệu Húc cũng như A Linh, rõ ràng còn nhỏ, nhưng lại luôn nghiêm trang.
Nhưng nét nghiêm trang của A Linh không đúng lắm.
Vừa thấy Vân Trân tới, nó lập tức ném bút lông đi, từ trên đùi Triệu Húc trượt xuống, chạy về phía nàng.
“Mẫu thân, mẫu thân...”
A Linh chạy tới, ôm chặt chân nàng, sau đó ngẩng đầu, hai mắt lóe sáng.
Vân Trân nhìn Triệu Húc ngồi sau án thư, sau đó nâng tay xoa đầu A Linh, hỏi: “A Linh và phụ vương đang làm gì đấy?”
“A Linh đang học viết chữ với phụ vương.” A Linh dùng giọng mềm mại nhẹ nhàng trả lời.
Vân Trân nắm tay nó, chậm rãi đi về phía án thư: “Vậy sao, A Linh đang học chữ cùng phụ vương à? Vậy A Linh học thế nào rồi? Mẫu thân có thể xem không?”
“Đương nhiên là được.” A Linh ngửa đầu, kiêu ngạo đáp.
Nhưng thời điểm tầm mắt Vân Trân vừa dừng trên tờ giấy kia, A Linh như đột nhiên hoàn hồn, chạy qua bổ nhào vào đùi Triệu Húc, ôm chân hắn, như con khỉ bò lên. Trong lúc đó, Triệu Húc sợ nó té ngã, còn đỡ phía sau.