Hôm sau, Vân Trân tìm thời gian ra ngoài đưa thuốc gây ảo giác cho Lưu Vân Bạch.
Thuốc nàng đưa cho hắn không phải chiết xuất trực tiếp từ Hoa Tử Vong, mà căn cứ theo hiệu quả của nó điều phối ra loại thuốc mới.
Công hiệu của loại thuốc này tuy rằng kém hơn Hoa Tử Vong, nhưng để Lưu Vân Bạch làm chuyện mình muốn là dư dả.
Vân Trân đặt thuốc ở nơi đã hẹn, liền chuẩn bị hồi phủ.
Nhưng thời điểm nàng mới tới con phố của vương phủ, liền thấy Ninh Vương vội ngồi kiệu ra ngoài, cũng không biết đi đâu.
Thời điểm nàng tới cửa, cố ý hỏi thăm hộ vệ giữ cửa, mới biết thì ra Ninh Vương gấp gáp rời đi như vậy là tới phủ của Lại Bộ Thị Lang. Nghe nói hôm qua công tử của Lại Bộ Thị Lang du thuyền ở hồ Kính Minh gặp thích khách, bị thương, Ninh Vương vội đến thăm.
Bị thương?
Nàng nhớ khi đó Lưu Vân Bạch không bị thương.
Quả nhiên, đây là mưu kế của Lưu Vân Bạch.
...
Lúc này, vương phi ở Như Ý Hiên.
Hạ nhân vừa bẩm báo hướng đi của Ninh Vương với vương phi.
“Phủ của Lại Bộ Thị Lang? Cho dù công tử của Lại Bộ Thị Lang bị ám sát thì có liên quan gì tới ngài ấy? Ngài ấy đường đường là vương gia, chạy tới nhà quan viên thăm hỏi còn ra thể thống gì?” Vương phi bất mãn.
La ma ma thấy vậy, phất tay với hạ nhân bẩm báo kia. Chờ hạ nhân đi rồi, La ma ma mới tiến lên một bước, hạ giọng: “Nương nương, trước đó lão nô nghe được một chuyện, không biết có nên nói hay không?”
“Ở trước mặt ta còn có gì khó nói chứ?” Vương phi nhàn nhạt liếc nhìn bà ta.
“Vâng vâng.” La ma ma cười làm lành, “Nương nương còn nhớ mười tám năm trước, vương gia đi theo bệ hạ đi săn thú, gặp được ca kỹ kia không?”
La ma ma vừa dứt lời, vương phi liền nhíu mày, ánh mắt trở nên âm trầm, không biết nghĩ đến chuyện gì không thoải mái. Nửa ngày sau, bà ta mới lạnh giọng nói: “Sao có thể không nhớ!”
Năm ấy, bà ta mới sinh hạ đứa con trai thứ hai Triệu Duẫn, nhi tử Triệu Diệu của Liễu trắc phi vừa lúc ba tuổi. Mà đám người Tô trắc phi và Thấm phu nhân hiện tại còn chưa vào phủ. Lần đó Ninh Vương đi săn thú, không dẫn theo nữ nhân hậu trạch.
Khi đó cụ thể xảy ra chuyện gì, vương phi không quá rõ, chỉ biết từ bãi săn trở về, Ninh Vương thường xuyên ra ngoài. Bà ta nhiều tai mắt, phái người đi theo, lúc này mới phát hiện Ninh Vương nuôi nữ nhân bên ngoài, hơn nữa là ca nữ thân phận đê tiện!
Vương phi lúc ấy kiêu ngạo hơn bây giờ, ngay cả Liễu trắc phi vào phủ bà ta cũng không cao hứng, nào bao dung một ca nữ như vậy?
Vì thế, nhân lúc Ninh Vương vào cung dự tiệc, bà ta dẫn người tới tòa viện của vương gia chuẩn bị giáo huấn nữ nhân kia.
Ánh mắt bà ta nhìn thấy nữ nhân đó liền giận không thể át, hận không thể lập tức hủy hoại gương mặt câu dẫn nam nhân kia. Nhưng lúc ấy bà ta còn cố kỵ Ninh Vương, không dám thật sự làm gì ca nữ kia, vì thế bà ta chỉ đưa ra điều kiện, ép ả rời khỏi kinh thành.
Nhưng, nữ nhân đê tiện kia lại nói, ả yêu Ninh Vương!
Đúng vậy, ả nói ả yêu Ninh Vương, Ninh Vương cũng yêu ả, cho nên ả sẽ không rời đi.
“Ngươi cho rằng ngài ấy thật sự yêu ngươi sao? Thứ ngài ấy yêu chẳng qua là gương mặt xinh đẹp này của ngươi mà thôi!”
Dù đã nhiều năm trôi qua, vương phi vẫn nhớ rõ, sau khi nghe nữ nhân kia nói xong, bà ta đã ghen ghét buột miệng ra những lời này!