Vân Trân ngây ra.
Có điều, nàng không hề suy nghĩ theo hướng khác, chỉ nghĩ Triệu Húc đang quan tâm nàng, lo lắng cho nàng. Bởi vì thời điểm nàng xảy ra chuyện, hắn không thể ở bên nên cảm thấy tự trách.
Nghĩ như vậy, Vân Trân khẽ cười: “Được rồi, nếu thiếu gia đã nói như vậy, nô tỳ đương nhiên sẽ nhớ kỹ.”
Vân Trân nói xong, Triệu Húc đột nhiên xoay người nàng lại, đối diện với hắn.
“Sao thế?” Vân Trân khó hiểu nhìn hắn.
“Nàng đang coi ta là hài tử mà dỗ dành sao?”
Nhìn nữa ngày, Triệu Húc cuối cùng cũng tìm ra, thời điểm đối mặt với hắn, trong mắt Vân Trân có sự mềm mại lại ôn nhu bất đắc dĩ.
Từ lúc kết bạn, hắn luôn cảm thấy ánh mắt Vân Trân nhìn mình có khi rõ ràng rất ấm áp, khiến hắn không được tự nhiên. Rõ ràng hắn ám chỉ nhiều như vậy, rõ ràng đã hôn môi... Nhưng giờ phút này, người trước mặt vẫn không hề cảm nhận được tâm ý của hắn.
Mỗi lần hôn xong, chỉ có nghi hoặc, khiếp sợ, một chút cũng không giống hắn, có cảm giác tim đập loạn nhịp.
Thì ra tất cả căn nguyên đều ở đây.
Thì ra cho tới hiện tại, nàng đều coi hắn là hài tử.
Tình cảm nàng đối với hắn, chẳng lẽ chỉ xuất phát từ đồng tình thôi sao?
Chỉ nghĩ như vậy, cả người hắn liền nóng lên, trong lòng như có mãnh thú đang phẫn nộ rít gào.
“Không có. Sao vậy?”
Tâm tình Triệu Húc lúc bay lên tận trời cao, rồi quay cuồng rơi xuống đất, hết sức hụt hẫng. Nhưng tâm tình rối rắm của hắn Vân Trân hoàn toàn không cảm nhận được, chỉ có đôi mắt xinh đẹp kia mang theo chút nghi hoặc nhìn hắn.
“Sao thiếu gia có thể là tiểu hài tử?”
Tuy lúc đầu, nàng tiếp cận Triệu Húc là vì Tô trắc phi khắc nghiệt với hắn, là vì thương hại cùng đau lòng. Nhưng nhiều năm trôi qua, hiện tại, nàng đã không thể nhìn rõ tình cảm của mình dành cho Triệu Húc là như thế nào.
Nếu hỏi nàng, nàng đối với Ngụy Thư Tĩnh là cảm giác gì.
Nàng có thể lập tức trả lời, là cảm giác dựa dẫm, rất đáng để tín nhiệm. Cảm giác này rất mông lung, khó nói nên lời, nhưng nếu bảo nàng trong số những người quen biết, tìm một người đáng để phó thác cả đời, vậy nàng sẽ chọn Ngụy Thư Tĩnh.
Ngoại trừ tình cảm Ngụy Thư Tĩnh dành cho nàng, cũng con người y, thứ Ngụy Thư Tĩnh có chính là thân thế đơn giản, không hề phức tạp, không liên lụy tới ai.
Còn về Triệu Húc...
Nàng cũng nói không rõ, có lúc là đồng tình, thân tình... Cũng có lúc người trước mặt khiến nàng vướng bận không thể buông.
...
“Thiếu gia?”
Vân Trân nhìn hắn, hỏi.
Cảm xúc Triệu Húc lúc này hình như có chỗ không đúng.
“Thôi đi.”
Triệu Húc đột nhiên duỗi tay giữ đầu nàng, dùng trán kề trán. Khoảng cách gần như vậy khiến Vân Trân theo bản năng muốn tránh đi, nhưng vừa động liền đối diện với ánh mắt ảm đạm của hắn, nàng đành phải đứng im.
“Ta sẽ bảo vệ nàng, không để nàng chịu tổn thương.” Triệu Húc khàn khàn nói.
Thật ra đổi góc độ, tình cảm Vân Trân đối với hắn cũng không phải hoàn toàn không có chỗ tốt. Ít nhất, điều này chứng minh trong lòng nàng có hắn, sẽ để ý hắn, sẽ dung túng hắn, giống như vừa rồi.
Hắn chỉ cần chậm rãi lợi dụng sự “dung túng” này.
Hắn tin một ngày nào đó, nàng sẽ giống hắn thích nàng, thích hắn. . truyện tiên hiệp hay
...
“Tại sao ngươi không qua đó?”
Giờ phút này, Ngụy Thư Tĩnh đang trầm mặc đứng sau gốc đào, nhìn hai người họ giống như ôm hôn cách đó không xa.
Bỗng, phía sau truyền tới tiếng cười khẽ.