Tuy rằng nghi ngờ thái độ của Diêm Tá, nhưng Ngụy Thư Tĩnh vẫn không quên mục đích mình tới tìm ông ta.
“Diêm đại nhân, thật ra ta muốn nói với ngài về Mạn Đà Ỷ La Hoa.” Ngụy Thư Tĩnh nói.
Diêm Tá nhìn y.
“Ta nhờ người hỏi thăm, biết được Mạn Đà Ỷ La Hoa đến từ biên giới của Vân Hán Quốc và Ma Đà Quốc.”
Biên giới của Vân Hán Quốc và Ma Đà Quốc cũng chính là biên giới với Tây Nhung.
Điều đó có nghĩa, người của Ma Đà Quốc có khả năng có loại hoa này.
“Nhưng cho dù biết nó ở đâu thì có thể chứng minh điều gì?” Diêm Tá hỏi.
“Có thể chứng minh cung nữ Thịnh Vân Trân không phải hung thủ giết hại Ma Đà vương tử.” Ngụy Thư Tĩnh nói.
Diêm Tá nhíu mày, lại thấy y không giống đang nói dối.
“Ngụy thư tĩnh, mời theo ta vào Hình Bộ, chúng ta nói chi tiết.” Diêm Tá nói. “Mời!”
...
Ngụy Thư Tĩnh đi theo Diêm Tá tới Hình Bộ.
Sau khi tới Hình Bộ, Ngụy Thư Tĩnh nói Diêm Tá biết lý do mình nói như vậy.
Thì ra Mạn Đà Ỷ La Hoa không phải độc dược lập tức có hiệu lực, đó là một loại độc mạn tính. Muốn người ta chết dưới Mạn Đà Ỷ La Hoa, phải cần ít nhất ba lần hạ độc mới có thể khiến dược hiệu phát huy tác dụng.
“Cho nên, dù khoảng thời gian Ma Đà vương tử chết, cung nữ Thịnh Vân Trân có tới Ngự Hoa Viên, dù nàng ấy dùng Mạn Đà Ỷ La Luyện, cũng không thể lập tức độc chết Ma Đà vương tử. Hơn nữa, nàng ấy vốn dĩ không có nhiều cơ hội tiếp xúc Ma Đà vương tử.” Nói tới đây, Ngụy Thư Tĩnh lấy ra cuốn sổ ghi chép xuất cung, “Cái này ta lấy được chỗ của huynh đệ, có ghi chép thời gian ra vào hoàng cung của cung nữ Thịnh Vân Trân gần đây. Trên ghi chép, lần gần đây nhất nàng ấy xuất cung chính là ngày khiêu chiến với Ma Đà vương tử. Cho dù ngay hôm đó nàng ấy hạ độc Ma Đà vương tử, vậy hai lần còn lại thì sao?”
Vẻ mặt Diêm Tá dần trở nên nghiêm túc.
Nếu độc tính của Mạn Đà Ỷ La Hoa đúng như Ngụy Thư Tĩnh nói, vậy cung nữ Thịnh Vân Trân phải cần ba lần tiếp cận Ma Đà vương tử mới có thể độc chết gã.
Nếu nàng hạ độc...
Như vậy, ngay ngày khiêu chiến ở cửa hành quán Ma Đà Quốc, nàng ấy nhân cơ hội hạ độc gã, đó là lần đầu tiên.
Vậy còn lần thứ hai thì sao?
Lần thứ ba có thể là hôm nay, thời điểm Ma Đà vương tử chết ở Ngự Hoa Viên.
Nhưng, lần thứ hai mấu chốt thì thế nào?
Điều tra cần chứng cứ.
Nếu không điều tra được cơ hội thứ hai cung nữ Thịnh Vân Trân tiếp xúc với Ma Đà vương tử, ông ta không thể phán định cung nữ Thịnh Vân Trân chính là hung thủ độc hại Ma Đà vương tử.
“Diêm đại nhân.” Ngụy Thư Tĩnh biết Diêm Tá bắt đầu đắn đo điểm đáng ngờ kia, liền nói, “Tại sao đại nhân không thử điều tra từ người hầu bên cạnh vương tử xem? Có lẽ, sẽ có thu hoạch bất ngờ.”
“Ngài nói không sai.” Diêm Tá gật đầu.
Đúng lúc này, có người tới thì thầm vào tai Diêm Tá vài câu, sau đó đưa cho ông ta một cái hộp gỗ.
Sắc mặt Diêm Tá dần trở nên khó coi.
Ông ta phất tay cho thuộc hạ lui xuống, ngón tay chậm rãi cọ xát hộp gỗ.
“Ngụy thống lĩnh.” Diêm Tá gọi Ngụy Thư Tĩnh lại, “Chỉ sợ cung nữ Thịnh Vân Trân vẫn chưa thể thoát khỏi hiềm nghi. Vừa rồi, người của bọn ta ở gần bụi cỏ trong Ngự Hoa Viên nơi Ma Đà vương tử xảy ra chuyện phát hiện thứ này.”
Nói rồi, Diêm Tá mở hộp gỗ, lấy ra một câu châu thoa màu hồng nhạt.
“Đây là...”
Trong lòng Ngụy Thư Tĩnh bỗng dâng lên dự cảm chẳng lành.