“Huynh trưởng của tiên hoàng không có con nối dõi. Cho nên khi thế tử, Nhị công tử lần lượt qua đời, ta mơ hồ đoán được bọn họ muốn làm gì. Lại qua mấy năm, Tam công tử Triệu Duẫn cũng té ngựa, bị liệt hai chân. Khoảng thời gian ấy ngày nào ta cũng lo lắng đều phòng, ta sợ bọn họ sẽ ra tay với Du Nhi.”
“Vậy Thất hoàng tử rơi xuống nước...” Vân Trân ngồi đối diện Thấm Chiêu Nghi, tuy đang hỏi, nhưng lòng nàng đã có câu trả lời.
“Du Nhi...” Thấm Chiêu Nghi cúi đầu che mặt, run rẩy nói, “Ta sợ bọn họ ra tay với Du Nhi. Nếu bọn họ ra tay, Du Nhi rất khó sống sót. Nếu vậy, không bằng để bọn họ biết Du Nhi căn bản không thể cản trở kế hoạch của họ. Bởi vậy hôm ấy, thấy một mình Du Nhi chơi đùa bên ao, ta đã nảy ra một kế...”
Khi tự tay đẩy Triệu Du xuống hồ, bà trốn sau núi giả khóc lóc, chỉ biết trơ mắt nhìn Triệu Du ở trong nước, không ngừng kêu “Mẫu thân cứu con” “Mẫu thân cứu con“...
“Lúc ấy ta thật sự rất đau khổ...”
Nghĩ đến quyết định năm đó, với Thấm Chiêu Nghi mà nói vô cùng gian nan.
Dù bây giờ nghĩ lại, bà vẫn cảm thấy lạnh cả người.
“Du Nhi cần phải gặp chuyện, điên cũng được, ngốc cũng được, tóm lại không thể để họ cảm thấy Du Nhi sẽ uy hiếp tới họ...”
Thời điểm đẩy Triệu Du xuống nước, Thấm Chiêu Nghi cũng không dám chắc Triệu Du nhất định sẽ điên.
Bà chỉ muốn tìm cho Triệu Du một cơ hội, một lý do danh chính ngôn thuận trở nên ngốc nghếch. Dù lần đó Triệu Du rơi xuống nước không bị sốt cao, Thấm Chiêu Nghi cũng đã chuẩn bị sẵn thuốc đút cho Triệu Du uống.
Ít ra làm vậy còn có thể giữ được tính mạng của Triệu Du.
Là một mẫu thân, vì bảo vệ con mình mà lựa chọn thương tổn nó...
Thời điểm hài tử kia bị thương, người làm mẫu thân sẽ càng đau khổ, khó chịu hơn hài tử.
“Đó là chuyện khó lựa chọn nhất, cũng là chuyện hối hận nhất trong cuộc đời ta.” Thấm Chiêu Nghi nói.
Từ ấy, bà đã thế sẽ chăm sóc Triệu Du, để nó sống vui vẻ, vô ưu vô lự cả đời này. Có đôi khi nhìn mấy huynh đệ kia tranh đấu gay gắt, nhìn lại Triệu Du, ít nhất Thấm Chiêu Nghi sẽ không hoàn toàn hối hận với quyết định ngày trước.
Ít nhất, bà bảo vệ được tính mạng của Triệu Du.
Thời điểm Thấm Chiêu Nghi nói tới Triệu Du, Vân Trân cũng nhớ tới thời gian ở Nam hoang, Triệu Húc cũng từng gặp người ta hạ độc, bị thích khách đuổi giết...
Sau này chứng minh những việc đó đều liên quan tới Triệu Hi.
Khi đó, mục đích của “Tham Lang” hẳn là từng bước diệt trừ “hoàng tộc Triệu thị”, dọn đường cho Triệu Hi.
“Bí mật này bọn họ cũng không biết. Lý do Tô Thái Hậu muốn giết ta là vì từ trận hỗn loạn ở đế lăng, ta và Du Nhi bình an không có chuyện gì, bọn họ phỏng đoán ta và 'Tham Lang' có liên hệ. Thời điểm Tô Thái Hậu tới tìm ta, ta đã chủ động ôm hết mọi chuyện. Chỉ cần ta chết, Tô Thái Hậu sẽ bỏ qua cho Du Nhi, nhưng...” Nói tới đây, Thấm Chiêu Nghi dừng lại, ánh mắt nhìn Vân Trân lộ sự lo lắng, “Với tính cách của Tô Thái Hậu, không ai nắm bắt được. Thời điểm bà ta còn lài Tô trắc phi, ta đã kiêng kị bà ta. Ta sợ bà ta nuốt lời, cho nên chỉ biết phó thác Du Nhi cho ngươi. Ta biết ngươi là người tốt.”