“Đa... Đa tạ...”
Vân Trân mặc kệ những ánh mắt kinh ngạc hay ghen ghét, đặt tay lên tay Triệu Húc, đứng dây. Sau khi đứng lên, nàng do dự không biết có nên giải thích chuyện vừa rồi với Triệu Húc hay không, nhưng Triệu Húc lại không cho nàng cơ hội này.
Chờ nàng đứng vững rồi, Triệu Húc liền nói với người xung quanh “Xin lỗi không tiếp được”, rồi nâng bước rời đi.
Vân Trân nhìn theo bóng dáng đó, trong đầu hiện lên đôi mắt hơi lạnh kia.
“Gì vậy chứ? Ngươi rốt cuộc sao thế?”
“Đều tại ngươi! Hấp tấp lỗ mãng như vậy, chọc Lục hoàng tử điện hạ mất hứng!”
“Đúng đó! Cũng khó trách Lục hoàng tử nói ngươi không xứng với Thất hoàng tử! Nhìn ngươi như vậy, đi theo Thất hoàng tử, thật đúng là chuốc thêm phiền phức cho ngài ấy...”
Lúc này, tiểu thư các thế gia lúc trước vây quanh Triệu Húc sôi nổi chỉ trích Vân Trân.
Vân Trân không quá để trong lòng.
Những tiểu thư đó nói một hồi, thấy nàng không có phản ứng, chỉ cảm thấy mình giống như đang “đàn gảy tai trâu”, thật sự chẳng có gì thú vị. Lúc này, Triệu Kỳ và Lưu Vân Bạch cũng phải rời đi, các nàng không rảnh lo tới Vân Trân nữa, vội chạy qua đưa tiễn.
Vân Trân đứng yên tại chỗ.
Lúc này, có cung nữ tới thu dọn ly rượu rơi dưới đất.
Vân Trân nhìn ly rượu được cung nữ nhặt lên, thở phào nhẹ nhõm.
May mà kịp thời ngăn cản.
Lúc nãy nàng ở cửa điện va chạm cung nữ nước trái cây kia, nước trái cây dính một ít lên tay nàng. Ban đầu nàng chỉ cảm thấy có chỗ nào không đúng, mãi đến khi nàng đưa tay lên ngửi, mới phát hiện bên trong bị người ta hạ thuốc thôi tình.
Thuốc thôi tình?
Có người muốn đối phó Triệu Húc.
Nàng bắt buộc phải ngăn cản.
Tuy rằng đến cuối cùng, Triệu Húc vẫn uống một ít, nhưng liều lượng không lớn, chắc là không sao.
“Chờ đã!” Thời điểm cung nữ thu dọn chuẩn bị rời đi, Vân Trân duỗi tay ngăn cản, “Ta muốn hỏi một chút, vừa rồi bầu rượu nước trái cây Lục điện hạ uống đặt ở đâu?”
Cung nữ nhìn qua cái bàn bên cạnh, nghi hoặc hỏi: “Vừa rồi còn đặt trên bàn, sao chớp mắt đã không thấy đâu vậy? Nếu tiểu thư muốn, nô tỳ thay người đi Ngự Thư Phòng một chuyến.”
“Không cần. Ta chỉ tùy tiện hỏi thôi, ngươi lui xuống đi.” Vân Trân lắc đầu.
Cung nữ rời đi.
Nghi hoặc trong mắt Vân Trân vẫn không tiêu tán.
Rốt cuộc là ai muốn hại Triệu Húc?
Người trong cung muốn hại hắn, tính ra rất nhiều. Bỏ loại thuốc này, ngay cả mẫu phi Đức Phi của hắn cũng đáng nghi. Nhưng, rốt cuộc là ai?
Còn cả bầu rượu đựng nước trái cây kia, rốt cuộc đi đâu rồi?
Bị cầm đi?
Bị ai cầm đi?
Là kẻ hạ thuốc, phát hiện sự việc bại lộ, sợ để lại chứng cứ, cho nên nhân lúc họ không để ý, lén mang đi?
Nhất thời, nghi hoặc trong lòng Vân Trân ngày càng lớn.
Có điều may là, Triệu Húc không xảy ra chuyện.
Một ngày ở trong cung cũng coi như mạo hiểm vạn phần.
Đầu tiên là vất vả lắm mới tới kịp tiệc mừng thọ của Thái Hậu, không thất lễ; theo đó, ở cửa An Bình Cung gặp Triệu Ngọc Nhung; kế tiếp là bị người ta đẩy vào hồ sen ở Thính Hà Viện, suýt chết, đồng thời gặp lại Ngụy Thư Tĩnh; sau đó, chính là Triệu Ngọc Nhung mời tới Ngọc Nhung Cung của nàng ta, nghe nàng ta kể chuyện của Trân Nhi, giúp nàng nhìn rõ Triệu Ngọc Nhung là người thế nào; sau khi ra ngoài, bởi vì gặp Hắc đại nhân, cho nên thiếu chút bại lộ trước mặt Quả Nhi...