Nói xong, hắn liền phái thị vệ xuống nước thay với Vân Trân, giúp Thịnh Lang Hoàn tìm châu thoa.
Vân Trân khoác áo khoác cung nữ đưa qua, từ xa nhìn Triệu Húc, khom người một cái, sau đó lặng lẽ rời đi.
“Nếu Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử đang có việc quan trọng, chúng ta không quấy rầy nữa. Cáo từ.” Thịnh Lang Hoàn hành lễ với Triệu Húc và Triệu Kỳ, sau đó cùng Triệu Ngọc Nhung mang theo cung nữ rời đi.
“Công chúa Vân Hán Quốc quả nhiên đẹp như thiên tiên.”
“Đúng vậy đúng vậy. Xem ra đại hội chiêu thân nửa tháng sau, chúng ta đều phải nỗ lực mới được.”
“Không sai không sai.”
Phía sau, những phiên vương sứ thần sôi nổi bàn tán.
Trái tim Triệu Húc vẫn còn ở trên người Vân Trân, không hề có phản ứng.
Thời điểm không ai thấy, trong mắt Triệu Kỳ hiện lên một tia thô bạo sắp không khống chế được.
Còn về Cổ Tát Cưu...
Cổ Tát Cưu duỗi tay ôm nữ nhân áo tím bên cạnh, rơi vào suy tư.
Mà lúc này trên gác mái nơi xa.
Lưu Vân Bạch mặc một bộ xiêm y màu đỏ như máu, tay cầm sáo xương độc nhất vô nhị.
“Chủ nhân, cách của Bạch Cốt khả thi không?” Nha Sát đứng phía sau Lưu Vân Bạch, hỏi.
Vừa rồi, thời điểm Vân Trân xuống nước, Lưu Vân Bạch thổi sáo xương Bạch Cốt giao cho hắn.
Sáo xương không có tên, nên vẫn gọi là sáo xương.
Hơn nữa, nó cũng không có âm thanh.
Chính xác hơn là, “âm thanh” nó phát ra chỉ có người nhất định mới có thể nghe thấy.
...
Đi dạo Ngự Hoa Viên xong, sứ thần phiên vương trở về hành quán.
“Châu Châu.”
Nữ nhân áo tím đang muốn rời đi, bị Cổ Tát Cưu giơ tay ngăn lại.
“Vương.” Nữ nhân áo tím cười duyên một tiếng, ôm lấy cổ Cổ Tát cưu.
Cổ Tát Cưu thuận thế kéo nàng vào lòng, nhéo cằm nàng: “Khi nãy ở hoàng cung, nàng hình như không đúng lắm?”
“Vương, Châu Châu không hiểu ngài đang nói gì cả.” Nữ nhân tên Châu Châu kia làm nũng.
Nàng ta vừa dứt lời, tay Cổ Tát Cưu bóp cằm nàng ta liền dùng sức, nàng ta kêu lên.
“Nàng tốt nhất ngẫm lại xem, rốt cuộc là hiểu, hay không hiểu?” Nói xong, Cổ Tát Cưu đẩy nàng ta ra, nâng bước vào trong hành quán.
Châu Châu đứng tại chỗ nhìn theo gã.
Chẳng lẽ rõ ràng như vậy sao?
Bàn tay chậm rãi xoa mặt.
Hay là nàng nghĩ nhiều?
Vì sao thời điểm nhìn thấy vị Ngọc Nhung công chúa kia, lại có cảm giác quen thuộc như đã từng quen biết?
...
Xong việc ở Ngự Hoa Viên, Vân Trân rời khỏi Tử Vân Cung, trở về Ty Thiện Ty.
“Tiệp Dư nói ngươi làm việc không tốt, đuổi ngươi về. Ngươi sau này ở Ty Thiện Ty làm việc thành thật một chút, đừng hòng giở trò gì, biết chưa?” Chưởng Thiện răn dạy.
“Vâng, Chưởng Thiện đại nhân, nô tỳ nhớ rồi.” Vân Trân đáp.
“Nhớ rồi thì tốt, mau trở về làm việc đi. Đang là thời điểm bận rộn, đúng là, một đám khiến người ta không bớt lo được...” Chưởng Thiện vừa nói vừa ra ngoài.
Xong việc Triệu Húc phái người tới tìm nàng, hi vọng nàng có thể tới càn Nguyên Cung.
Như thế, hắn có thể ở gần bảo vệ nàng, nhưng vẫn bị Vân Trân cự tuyệt.
Càn Nguyên Cung của Triệu Húc an toàn hơn Ty Thiện Ty sao?
Không, chắc chắn không.
...
Tiệc mừng thọ của hoàng đế vào tháng năm.
Đại hội chiêu thân của công chúa an bài vào tháng tư, chính là nửa tháng sau.
Đại hội chiêu thân chia làm ba giai đoạn: Thi văn, đấu võ, cuối cùng là vượt qua khảo nghiệm của công chúa.
Có điều trước đó, lại xảy ra một chuyện.
Vân Trân không ngờ thời điểm gặp lại Tử Thị, Tử Thị đã xưa đâu bằng nay.