Năm mười ba tuổi, gã gia nhập cuộc chiến tranh đoạt vương vị Cổ Tát.
Mấy năm nay, gã trong tối ngoài sáng chiêu binh mãi mã, nuôi dưỡng kỳ nhân dị sĩ, cùng đám huynh đệ đó của gã ranh đoạt, phản kích những lời lời phụ nhân nói bên tai Cổ Tát Vương, đồng thời thu nhận những người bị bộ tộc bỏ rơi.
Mấy ngày trước, hắn vất vả lắm mới lật đổ được nhi tử của Đại vương phu.
Nhưng ngay thời điểm gã chuẩn bị chúc mừng, mưu sĩ bên cạnh gã, Trang tiên sinh gã cực kỳ tin cậy thế mà phản bội, đầu hàng huynh đệ của gã, sau đó nhân cơ hội bỏ độc vào trong rượu. Sau khi gã trúng độc, huynh đệ khác bị gã đánh bại trước đó thế mà đã sớm liên thủ đối phó gã, đuổi bắt gã.
Nếu không phải gã chạy vào trong rừng sâu, gặp được Vân Trân, vậy hiện tại có lẽ gã đã chết.
...
Cổ Tát Cưu nói xong, mặt vẫn đầy lệ khí.
Vân Trân nhìn gã, nhớ tới vị Trang tiên sinh kia chính là vị mưu sĩ lần trước nàng ở doanh địa cứu được. Nhìn bộ dáng Cổ Tát Cưu nghiến răng nghiến lợi, phỏng chừng cực kỳ thống hận ông ta.
“Vậy ngài mau rời khỏi Thanh Lương sơn trang đi, ta sẽ đưa thuốc giải còn lại cho ngươi.” Lúc này, Vân Trân nói.
“Nàng...” Cổ Tát Cưu nhìn nàng chằm chằm, giận đến bật cười, “Nàng thật đúng là nữ nhân máu lạnh.”
Sắc mặt Vân Trân thay đổi:: “Ta không thể để tất cả người trong sơn trang đều theo ngươi mạo hiểm.”
Cho dù sau khi tộc Cổ Tát nổi loạn, Tô trắc phi đã gia tăng thủ vệ sơn trang, nhưng những người đó căn bản không đối phó nổi người tộc Cổ Tát.
Vân Trân biết, Cổ Tát Cưu cũng biết.
Cho nên, thấy nàng kiên trì, Cổ Tát Cưu cũng có thể hiểu.
Huống hồ, gã không phải kẻ nhu nhược chỉ biết tránh sau lưng nữ nhân.
...
Vân Trân ở lại dược lư phối thuốc giải cho Cổ Tát Cưu.
Tới chạng vạng, thuốc giải cuối cùng cũng làm xong.
“Qua nửa canh giờ nữa, tuần vệ sơn trang sẽ đi ăn cơm. Ta sẽ ở lúc ấy dẫn các ngươi rời đi.” Vân Trân đưa thuốc cho Cổ Tát Cưu, nói.
“Đa tạ.” Cổ Tát Cưu nhận lấy, trịnh trọng nói, “Lần này, coi như ta nợ nàng một mạng. Cổ Tát Cưu ta ở đây hứa hẹn, nếu ta vượt qua kiếp nạn này, chắc chắn sẽ trả nàng thù lao phong phú.”
“Được, ta sẽ ghi nhớ.”
Cổ Tát Cưu nghe xong, lại cười: “Thật ra ta vẫn muốn nàng làm thiếp của ta...”
“Hả?” Vân Trân lặng lẽ sờ túi thuốc trên eo.
Cổ Tát Cưu thấy vậy, lập tức đầu hàng, ngậm miệng lại.
“Lát nữa, ta...”
Loảng xoảng!
Đúng lúc này, người đột nhiên bị người ngoài mở ra, Quả Nhi hoảng loạn chạy vào.
“Trân Nhi, không xong rồi! Bên ngoài có rất nhiều... Rất nhiều người Cổ Tát tới...”
“Ngươi nói cái gì?”
Sắc mặt Vân Trân và Cổ Tát Cưu lập tức thay đổi.
Quả Nhi hít sâu một hơi: “Bên ngoài có rất nhiều người tộc Cổ Tát, bảo chúng ta mau giao tên trộm ám sát Cổ Tát Vương ra! Bọn họ nói, nếu chúng ta không giao người, sẽ lập tức thiêu rụi sơn trang!” . Truyện mới cập nhật
“Tên trộm ám sát Cổ Tát Vương?” Cổ Tát Cưu nhíu mày, lộ ra vẻ mặt lệ khí.
Bên cạnh, Cốt Hùng cũng phẫn nộ cầm lấy đao, hận không thể lập tức xông ra ngoài đánh người.
“Đừng manh động!” Vân Trân lên tiếng ngăn cản, “Có lẽ bọn họ muốn dùng cách này kích động các ngươi lộ diện. Thương thế trên người các ngươi còn chưa khỏi hẳn, không nên manh động. Như vậy đi, các ngươi tạm thời chờ ở đây, để ta và Quả Nhi ra ngoài xem tình hình rồi tính.”
Cổ Tát Cưu cũng biết đây không phải thời điểm cậy mạnh. Gã cau mày, gật đầu: “Được! Chú ý an toàn.”