“Thì ra là vậy.” Phiến Nhu gật đầu.
“Khó trách lúc ngươi rơi xuống nước, Lục hoàng tử điện hạ lại nhảy xuống cứu ngươi.” Đúng lúc này, La Chước vẫn luôn im lặng bỗng lên tiếng.
“Chỗ này khi nào tới phiên ngươi nói chuyện?” Phiến Nhu lập tức chỉ mũi giáo về phía La Chước.
“Phiến Nhu!” Tử Thị giữ chặt nàng ấy, bảo nàng ấy bớt tranh cãi.
La Chước xoay người, không để ý tới các nàng.
Vân Trân thấy vậy, thở dài.
...
Buổi tối Vân Trân nằm trên giường, không thể ngủ được.
Đầu óc nàng có hơi loạn.
Nghĩ tới hôm nay, những lời Triệu Húc hỏi, còn cả nụ hôn của Triệu Húc... Sau đó, lại nghĩ tới chuyện Vương thái y cầu kiến.
Cái thôn kia...
Nàng nhìn ra được Triệu Húc đã lay động.
Có điều, chuyện này vô cùng nguy hiểm.
Phái ai đi? Ai nguyện ý hi sinh?
Nếu cái thôn kia thật sự tồn tại, trong cái thôn kia thật sự có cách giải quyết ôn dịch... Vậy hi sinh vài người, đổi lấy an toàn của cả Vân Hán Quốc...
Ngẫm lại, cái giá dường như cũng rất đáng.
Nhưng, mạng của ai không phải là mạng?
Lấy mạng đổi mạng...
Những người bị phái đi không phải cũng bị ép đi chịu chết sao?
Trong lòng Triệu Húc nhất định cũng khó có thể lựa chọn.
Vân Trân không khỏi cảm thấy bất an.
Nàng sợ đến cuối cùng, Triệu Húc sẽ tự dẫn người đi tìm.
Mạng người với người đều như nhau.
Nhưng nếu người có tình cảm thì lại khác. Nếu bảo nàng lựa chọn, chỉ sợ nàng cũng sẽ chọn để những người khác đi, chứ không phải Triệu Húc.
...
Đêm nay Vân Trân khó ngủ.
Triệu Húc cũng vậy.
Những ngày tiếp theo, Vân Trân đi cùng Triệu Húc, phát hiện Triệu Húc không có động tĩnh gì cả, giống như đã quên mất việc này.
Nhưng khi nàng đi ngang chỗ ở của thái y, nghe được Vương thái y đang phân phó học đồ của ông ta chuẩn bị đồ xuất phát.
“Chàng quyết định muốn đi tìm cái thôn đó?” Vân Trân tìm được Triệu Húc ở hành lang, không màng còn ám vệ ở đây, trực tiếp hỏi.
Triệu Húc nhìn nàng, sau đó phất tay cho ám vệ lui xuống.
“Có phải hay không? Chàng đã đồng ý đề nghị của Vương thái y rồi? Vậy chàng phái ai đi cùng Vương thái y, là chàng sao?”
“Không phải ta.” Triệu Húc dừng lại, xoay người, nắm lấy tay nàng, “Là người của ngự lâm quân. Vương thái y lén ta viết tấu chương, sau người trình cho phụ hoàng. Sau khi biết, phụ hoàng liền phái một đội ngự lâm quân tới hộ tống Vương thái y đi tìm cái thôn đó. Bên ngoài có hộ vệ canh giữ, ta cũng không đi được.”
Nghe tới đây, Vân Trân thở phào nhẹ nhõm.
May mà...
“Yên tâm đi, nàng đã trở về rồi, ta sẽ không bỏ lại nàng mà một mình đi.” Triệu Húc hôn lên lòng bàn tay nàng, thấp giọng nói.
...
Yêu, sẽ có uy hiếp, sẽ có gánh nặng trong lòng.
Nói nàng ích kỷ cũng được, nói nàng nhát gan sợ phiền phức cũng thế, nàng chính là không muốn nhìn Triệu Húc đi mạo hiểm.
Nhưng vận mệnh luôn thích trêu cợt con người như vậy.
Khi Vân Trân tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong một chiếc xe ngựa.
Xe ngựa đang lăn bánh.
“Ngươi tỉnh rồi.”
Lúc này, bên cạnh có người nói chuyện.
Vân Trân quay đầu, nhìn thấy Vương thái y mặc thường phục.
Nàng nhìn chằm chằm ông ta hai giây, sau đó bổ nhào đến bên cửa sổ, vén màn xe lên nhìn ra bên ngoài. Bên ngoài là dã ngoại hoang tàn vắng vẻ, trước sau xe ngựa đều có ngự lâm quân.
Nhìn tới đây, Vân Trân mở to hai mắt, trong lòng trống rỗng.
Phía sau truyền tới tiếng thở dài của Vương thái y: “Tạo nghiệt.”