Lời nói gần như thổ lộ của Ngụy Thư Tĩnh khiến Vân Trân rơi vào trầm mặc.
Nếu đổi lại là nàng của năm năm trước, đối diện với Ngụy Thư Tĩnh mười ba tuổi, có lẽ còn chưa hiểu “hẹn ước năm năm” kia có ý nghĩa gì.
Nhưng hiện tại, Ngụy Thư Tĩnh mười tám tuổi, là độ tuổi tình đậu sơ khai, nàng sao có thể tiếp tục giả ngốc? Đặc biệt là ánh mắt khi Ngụy Thư Tĩnh nhìn nàng kia, nơi đó không hề che giấu tình cảm sạch sẽ thuần túy, nàng sao có thể bỏ qua?
Ngụy Thư Tĩnh là người tốt, ở thế giới này, nàng khó mà gặp được người tâm tính chí thuần chí thiện, đơn giản trong sáng như thế. Nếu đổi thân phận, nếu ở thế giới trước, có người tốt đẹp như vậy bày tỏ với nàng, nàng chắc chắn sẽ không từ chối.
Nhưng, không có nhiều nếu như vậy.
Nơi này là Vân Hán Quốc, nàng là thanh đao Tô trắc phi rèn cho Triệu Húc.
Là một thanh đao, nàng đã sớm mất đi quyền lợi tự do của mình.
Nếu sớm hơn mấy năm, sớm đến thời điểm nàng vừa tới thế giới này, có lẽ giữa nàng và Ngụy Thư Tĩnh còn có khả năng. Nhưng hiện tại...
Thời gian không đúng, địa điểm không hợp, thân bất do kỷ, vây trong nhà tù.
Có người nói trên thế giới này, khoảng cách xa nhất chính là cùng ngắm sao dưới trời đêm, dù có quỹ đạo giao nhau cũng chỉ trong giây lát.
Tương tự, khoảng cách xa nhất trên thế gian này cũng chính là khoảng cách giữa nàng và Ngụy Thư Tĩnh.
Một người bay lượn phía chân trời.
Một người giấu mình dưới đáy biển.
Nàng không thể ích kỷ kéo y xuống biển, cũng không thể thoát khỏi gông xiềng trên người cùng y bay lượn trên không trung. Vì thế, trước khi bắt đầu chỉ cóc thể cắt đứt đoạn tình cảm mơ hồ này.
Rất nhiều thời điểm, chúng ta không thể không cảm thán sức mạnh của số phận, khuất phục trước nó.
“Ngụy đại ca, muội...”
“Đừng nói gì cả.” Như nhìn thấu giãy giụa của nàng, Ngụy Thư Tĩnh nói, “Ta biết muội lo lắng điều gì. Ta chỉ muốn nói với muội, tâm ý ta dành cho muội sẽ không có bất kỳ thay đổi.”
Sẽ không vì muội quyết tuyệt mà thay đổi, cũng sẽ không vì quấy nhiễu bên ngoài mà thay đổi.
...
Vân Trân nghe vậy, nhíu mày càng sâu.
“Đừng nghĩ nhiều.”
Ngụy Thư Tĩnh vươn bàn tay còn lại ấn nhẹ lên giữa cung mày của nàng. Ngón tay ấm áp như ánh đèn trong bóng đêm xua tan đêm tối lạnh lẽo.
“Khuya rồi, muội ngủ đi.” Ngụy Thư Tĩnh vỗ đầu nàng.
Từ trong ánh mắt của y, Vân Trân thấy được sự kiên trì.
Nàng biết cho dù hiện tại mình có nói gì cũng không thay đổi được tâm ý của Ngụy Thư Tĩnh.
Trong lòng có chút chua xót, có chút mất mát, lại có chút... Chờ mong.
Không ai biết năm năm qua nàng rốt cuộc đã trải qua những gì?
Bàng hoàng, thống khổ, chết lặng, trong đầu không có lúc nào kêu gào trong tịch mịch. Đối với người sống trong tịch mịch quá lâu mà nói, người ta chỉ cần cho một chút ấm áp, đối với nàng mà nói liền như lá anh túc, tốt đẹp mà lại khủng bố, một khi dính vào sẽ không thoát ra được.
Sợ hãi, lại khát vọng.
Nếu đã trốn tránh không được, điều nàng có thể làm cũng chỉ có thuận theo tự nhiên.
...
Được nội lực của Ngụy Thư Tĩnh giúp đỡ, Vân Trân dần có cảm giác buồn ngủ.
Mà trong bóng đêm, Triệu Húc chậm rãi mở mắt.
Trong mắt hắn có khiếp sợ, có không thể tin được.
Đồng thời cũng có một loại phẫn uất từ đáy lòng dâng trào, thiêu đốt tất cả lý trí của hắn.
Vận mệnh chú định, có thứ gì đó đã thức tỉnh ở đáy lòng hắn.
...