Vừa nghe Triệu Ngọc Dao nói, ánh mắt của mọi người trong đại điện đều hướng về Vân Trân.
Những người không quen biết Trân Nhi thì còn may, chỉ nghi hoặc, cảm thấy Cửu tiểu thư Thịnh gia quả thật không bình thường, lúc trước thi đấu ném thẻ vào bình rượu ở Lạc Khê biệt viện thắng Liễu Trản Anh, khiến mọi người phải lau mắt nhìn.
Hiện giờ xem tình hình này, dường như có giao thoa với Ngọc Dao công chúa.
“Lang Hoàn tỷ tỷ, Cửu muội nhà tỷ rốt cuộc là ai vậy? Vì sao ngay cả Ngọc Dao công chúa cũng biết nàng ấy?” Lúc này, tiểu thư ngồi cạnh Thịnh Lang Hoàn chồm người qua, hạ giọng, tò mò hỏi Thịnh Lang Hoàn.
Thịnh Lang Hoàn ngồi ở bàn phía trước, tay giấu trong tay áo nắm chặt.
“Ta... Ta cũng không biết.” Thịnh Lang Hoàn trả lời.
Nói xong, ánh mắt nàng ấy nhìn Vân Trân càng trở nên phức tạp.
Nàng, rốt cuộc là ai?
Thật sự là nữ nhi Thịnh gia sao?
...
Mà người ngồi bên trên cũng vì sự lộ diện của Vân Trân mà sôi nổi lộ ra thái độ khác nhau.
Như Triệu Ngọc Dao, đó là trong khiếp sợ mang theo vài phần hoang mang cùng phẫn nộ.
Mà Triệu Ngọc Nhung ngồi bên cạnh Triệu Ngọc Nhung, đôi mắt trở nên sắc lạnh.
Xem ra, không cần nàng ta ra tay, sẽ có người đối phó Thịnh cửu tiểu thư này.
Trước kia khi ở Ninh Vương phủ, người kia có nhiều người giữ gìn, cho dù là Triệu Ngọc Dao muốn ra tay với nàng cũng không thể vô duyên vô cớ.
Nhưng hiện tại, Triệu Ngọc Dao đã là công chúa tôn quý, mà quỳ trước mặt các nàng chẳng qua là nữ nhi con vợ lẽ của quận thủ phủ Lẫm Châu. Nếu bọn họ muốn làm gì nàng, thậm chí là lấy mạng, không cần quá nhiều lời, chỉ cần một lý do “phạm tội bất kính” cũng đủ.
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc Nhung cười lạnh.
...
Hiền Phi nương nương đã bình tĩnh lại, dùng ánh mắt thương cảm lại phức tạp mà nhìn Vân Trân, đồng thời, bên trong còn có thêm vài phần tìm tòi nghiên cứu cùng không thể tin được.
Mà ngồi bên trên Hiền Phi, còn lại là Vương Hoàng Hậu.
Thời điểm Vân Trân còn làm việc ở Ninh Vương phủ, nàng chẳng qua là một nha hoàn quét rác của Thính Tuyết Hiên không đáng nhắc tới. Vốn dĩ, cùng Vương Hoàng Hậu khi ấy còn là vương phi không có bất kỳ liên quan nào, nhưng lại vì chuyện Triệu Ngọc Dao lần đó ở thủy tạ trong rừng trúc muốn ném nàng và Triệu Du vào trong nước, vương phi từng gặp Vân Trân, nên có ấn tượng.
Hơn nữa có một lần trong tiệc trung thu, Vân Trân bị Triệu Ngọc Nhung đẩy ra, bị buộc ở trước mặt mọi người cùng thổi một khúc với Triệu Kỳ.
Trước đây Vương Hoàng Hậu chỉ nghe nói nha hoàn tên Trân Nhi lúc theo Triệu Húc đi Giang Nam, rơi xuống sông Lưu Tô, bỏ mình.
Chẳng qua là một nha hoàn quét rác mà thôi.
Tuy có hơi chướng mắt, nhưng chết rồi, Vương Hoàng Hậu sẽ không nhớ rõ lắm. Hơn nữa Vân Trân hiện giờ cùng với thời điểm trước khi rơi xuống nước không quá giống nhau.
Thay đổi lớn nhất, vẫn là khí chất trên người.
Nàng trước kia là nha hoàn quét rác, không khoa trương lại “bình thường”, sẽ không có quá nhiều người chú ý tới nàng. Nhưng hôm nay, tuy rằng nàng quỳ gối hành lễ trước mặt bọn họ, nhưng trên người lại toát ra ngạo cốt không kiêu ngạo không siểm nịnh. Đầu gối kia tuy quỳ dưới đất, nhưng xương cốt không hề cong.
Nếu vừa rồi không phải Hiền Phi thất thố, Triệu Ngọc Dao hô to, Vương Hoàng Hậu cũng sẽ không quá chú ý tới vị Cửu tiểu thư Thịnh gia tới từ Lẫm Châu này.
...
Bên tay trái Vương Hoàng Hậu là hoàng đế.
Hoàng đế tuy rằng đã gặp Vân Trân, nhưng nữ nhân xuất hiện trước mặt ông ta thật sự quá nhiều, cho dù nghe Triệu Ngọc Dao kêu như vậy, cũng không nhớ tới Vân Trân. Ông ta chỉ mơ hồ cảm thấy người này có chút quen thuộc.
...