“Trân Nhi, Trân Nhi, ngươi tỉnh lại đi...”
Triệu Húc ôm nàng vào lòng, cố gắng dùng nhiệt độ của mình sưởi ấm cho nàng.
Nhưng người trong lòng lúc này đã lạnh như băng, che thế nào cũng không ấm lên được.
“Con muốn đi đâu?” Ngay thời điểm hắn bế nàng lên, chuẩn bị đưa về phòng, phía sau truyền tới giọng của Tô trắc phi.
Triệu Húc dừng lại, nhưng không quay đầu.
“Nhi tử định đưa nàng ấy về.” Triệu Húc đáp.
Dứt lời, nàng nâng bước ra ngoài.
“Húc Nhi!”
Sắc mặt Tô trắc phi xanh mét, lớn tiếng trách cứ.
“Nàng ấy đã đông cứng, còn không đưa về phòng, chỉ sợ mạng sẽ không còn. Mẫu phi từng nói, nàng ấy là vũ khí mẫu phi chế tạo cho nhi tử. Đã là vũ khí mẫu phi chế tạo cho hài tử, vậy con đương nhiên có quyền xử lý nàng. Nếu mẫu phi có bất mãn, nhi tử chờ nàng ấy thoát khỏi hung hiểm, tự nhiên sẽ quay lại thỉnh tội với mẫu phi!”
Nói xong, Triệu Húc không ở lại, nhanh chóng rời đi.
Lúc này, Quả Nhi cùng Nguyên Bảo chạy tới, vội vã hành lễ với Tô trắc phi, sau đó đuổi theo Triệu Húc.
Một mình Triệu Húc đứng trên nền tuyết, sắc mặt thay đổi.
Mãi đến khi có một chiếc dù che trên đỉnh đầu.
“Bên ngoài tuyết lớn, vẫn là vào phòng đi.”
Ngụy Duyên Võ nhìn sườn mặt bà ta, nói.
...
Triệu Húc bế Vân Trân, một chân đá văng cánh cửa phía trước, sau đó bước vào. Vào trong, hắn vừa bế Vân Trân đặt trên giường, vừa phân phó Quả Nhi cùng Nguyên Bảo chuẩn bị nước ấm cùng chậu than.
Chờ hai người đi rồi, Triệu Húc vội kéo chăn đắp cho Vân Trân, sau đó mở ngăn tủ bên cạnh ra, lấy toàn bộ chăn tới đắp lên.
Nhưng cho dù như vậy, Vân Trân vẫn lạnh, không nhịn được mà run rẩy.
Triệu Húc thấy thế, cắn răng, trực tiếp cởi giày ra, bò lên giường, chui vào chăn, ôm lấy Vân Trân.
“Đừng sợ, không sao, không sao...”
Triệu Húc ôm nàng, hôn lên trán nàng, không ngừng xoa tay nàng, mặt nàng.
Thời điểm Quả Nhi và Nguyên Bảo trở về, vừa lúc thấy cảnh tượng này.
Có điều, hai người cũng chỉ áp xuống khiếp sợ trong lòng, dời mắt đi, lặng lẽ đưa than vào phòng.
Khoảng nửa canh giờ sau, toàn thân Vân Trân mới ấm lại, Triệu Húc cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Hắn kéo tay nàng, không khống chế được mà đưa lên môi.
“Chuyện vừa rồi, ai cũng không được nói! Đặc biệt là mẫu phi của ta!”
Triệu Húc đứng trước giường, nhét một lò sưởi tay vào trong chăn, sau đó phân phó hai người bên cạnh.
Nói xong, hắn lại dặn dò Quả Nhi ở lại chăm sóc Vân Trân, bản thân cùng Nguyên Bảo rời đi. Trước khi rời đi, hắn vẫn lưu luyến rời nàng, sau đó mới xoay người đi.
“Trời ạ!”
Đám người đi rồi, Quả Nhi không nhịn được mà vỗ ngực.
...
Triệu Húc dẫn theo Nguyên Bảo quay lại viện của Tô trắc phi.
“Thiếu gia, nương nương không muốn gặp ngài!”
Sau khi vào, Triệu Húc bị Bích Diên cản ngoài cửa.
“Bích Diên, ta tới để thỉnh tội với mẫu phi.” Triệu Húc nhìn nàng ta, bình tĩnh nói.
Bích Diên hơi do dự, xoay người vào phòng.
Một lát sau, Bích Diên đi ra, nói với Triệu Húc: “Nương nương bảo, nếu thiếu gia muốn thỉnh tội, vậy quỳ ở bên ngoài chịu phạt thay Trân Nhi đi.”
Bích Diên vừa dứt lời, Triệu Húc không chút do dự, lập tức quỳ xuống.
“Thiếu gia, ngài làm gì vậy? Mau đứng lên!” Nguyên Bảo nói.
“Đừng cản ta.” Triệu Húc lắc đầu, “Đây là điều ta nên chịu.”