Trong phòng an tĩnh lại.
Vân Trân đưng lưng về phía Tử Thị.
“Thật ra ta không nghĩ nhiều.” Nửa ngày sau, Tử Thị nhìn nàng, nói, “Chuyện ngươi và Lục điện hạ...”
“Không phải Lục điện hạ!” Vân Trân vội cắt ngang.
“Cái gì?” Tử Thị mở to hai mắt.
Vân Trân quay đầu đối diện với đôi mắt kinh ngạc của nàng ấy, không khỏi chột dạ.
Cái câu “Không phải Lục điện hạ” chỉ sợ sẽ khiến người ta càng hiểu lầm.
“Ngươi...”
...
Tiễn Tử Thị đi, Vân Trân đứng trước đống đồ hoàng đế ban thưởng, tâm trạng phức tạp.
Đúng là chuyện này còn chưa giải quyết, chuyện khác lại nối gót tới khiến người ta không xuể.
Toàn bộ chuyện này phải nói từ đâu đây?
Nếu muốn nói, có lẽ phải bắt đầu từ thời điểm nàng theo Triệu Húc từ quận Tây Hà đến rừng cây ngoài kinh thành.
Lúc ấy, bọn họ gặp thích khách.
Đám thích khách vô cùng lợi hại, người Triệu Húc dẫn theo không chống cự được. Khi đó, Vân Trân thay xiêm y của Triệu Húc, dẫn dụ đám thích khách đi.
Một mình nàng bỏ chạy, cuối cùng bị thích khách bắt được.
Thủ lĩnh bọn thích khách chuẩn bị giết nàng.
Ngay giây phút cuối cùng, có người tới ngăn cản thủ lĩnh thích khách.
Vậy người đó là ai?
Đến nay Vân Trân không nhớ nổi.
Chờ tỉnh lại, nàng đã ở phủ đệ của Triệu Húc.
Ngay lúc ấy, nàng đã mơ hồ phát hiện bản thân có chỗ nào không đúng lắm.
Nhưng mỗi lần nghĩ, hoặc là đau đầu, hoặc là đầu óc trống rỗng.
Lần đầu tiên Vân Trân ý thức được chính mình thật sự xảy ra vấn đề chính là thời điểm ở Thượng Thực Cục.
Khi ở Thượng Thực Cục, thỉnh thoảng nàng cảm thấy ký ức của mình có vấn đề, đôi khi rõ ràng khoảnh khắc trước nàng còn ở đây, nhưng ngay sau đó, nàng lại tới một nơi khác.
Quá trình trong đó, nàng hoàn toàn không có ký ức.
Nhưng bản thân nàng là đại phu, sau khi tự bắt mạch, không hề phát hiện bản thân bản thân có vấn đề gì. Khi đó, nàng tưởng do ảnh hưởng của Từ Bi Độ.
Lần thứ hai nàng thật sự ý thức được rằng tình hình của mình không hề đơn giản là vào ngày khiêu chiến với Ma Đà vương tử.
Chính xác ra là sau khi khiêu chiến, nàng cùng Triệu Húc ở trên tửu lâu.
Lúc ấy, nàng rõ ràng có thể giải thích với Triệu Húc, lại cảm thấy có bàn tay vô hình che miệng nàng lại, mỗi lần muốn nói gì đó, cái tay kia đều sẽ bịt chặt miệng nàng, không cho nàng nói chuyện.
Nàng cảm thấy mình như biến thành một con rối gỗ bị người ta khống chế.
Mãi đến khi trên nóc nhà có tiếng đánh nhau, nàng mới “tìm lại” chính mình.
Sau đó, Lệ Vô Ngân đưa nàng tới cứ điểm mới của U Minh giáo ở kinh thành, hơn nữa còn để một đại phu bắt mạch cho nàng. Đại phu bắt mạch xong, Vân Trân thấy không thể che giấu được nửa, liền kể chuyện Từ Bi Độ với Lệ Vô Ngân.
Lệ Vô Ngân đương nhiên tức giận.
Nhưng trước khi đi, Lệ Vô Ngân còn nói với nàng một chuyện, một chuyện với nàng và nói vô cùng quan trọng.
Lệ Vô Ngân nói thời điểm nàng và Triệu Húc ở tửu lầu, trên nóc nhà vẫn luôn có người. Người kia cứ thổi thứ gì đó.
Nhưng, thổi ra lại không có âm thanh.
Lệ Vô Ngân cảm thấy người kia kỳ lạ, mới đánh nhau.
Sau đó, Lệ Vô Ngân cũng hoài nghi, mới mời đại phu tới xem Vân Trân giúp hắn, không ngờ lại trời xui đất khiến biết được chuyện Từ Bi Độ.