Vân Trân quay đầu, gật đầu với Thanh Hà.
Nàng khoác áo choàng, dẫn người tới Dịch Đình.
Đây là lần đầu tiên nàng rời khỏi Vân Thủy Cung sau khi trọng thương, cũng là lần đầu tiên sau chuyện ấy cung nhân trong cung nhìn thấy nàng.
Cả đoạn đường này, chỉ cần là cung nhân nhìn thấy Vân Trân, dù địa vị cao hay thấp đều nơm nớp quỳ xuống, không dám tùy tiện nhìn loạn. Mà Vân Trân cũng không như trước chú ý tới họ. Nàng được cung nữ dẫn đường, tới gần Dịch Đình.
Gần đây nàng không đi xa như vậy, chân có hơi mỏi.
Thanh Hà thấy vậy, liền dìu nàng vào trong đình ngồi xuống. Vân Trân vừa ngồi xuống, lập tức có cung nữ cẩn thận mang điểm tâm và trái cây tới, dọn trước mặt nàng.
“Nương nương người xem, cây liễu bên kia đã đâm chồi rồi.” Thanh Hà đứng phía sau Vân Trân, giới thiệu.
Vân Trân nhìn theo hướng ngón tay của nàng ấy.
Xem ra, mùa xuân đã tới.
Hai hàng liễu ở Dịch Đình tính ra đâm chồi hơi muộn. Nếu là ở Giang Nam, giờ phút này hẳn đã lá xanh đầy cành, phất phơ trong gió.
Cảnh sắc đó chắc đẹp lắm.
Nhưng đời này, Vân Trân đã không còn cơ hội nhìn thấy.
Trong đầu hiện lên hình ảnh của đời trước. Chỉ là theo thời gian ở thế giới này càng lâu, trí nhớ của Vân Trân về kiếp kia càng ngày càng mơ hồ. Ngay cả yêu hận tình thù, oán trách, không cam lòng cũng như ảo ảnh.
Chỉ có thể nhìn từ xa, muốn tới gần đã không thể.
Những hồi ức đó đối với nàng lúc này giống như bọt biển, không thể về được.
Suy nghĩ bay đi, Vân Trân lại nghĩ tới Triệu Húc, nghĩ tới chuyện hôm ấy nàng bị người của Tô Thái Hậu gọi tới An Bình Cung.
Thật ra trước khi bị người của Tô Thái Hậu gọi tới An Bình Cung, nàng đã làm một chuyện.
Trước khi qua An Bình Cung, nàng đã phái người đi tìm Nguyên Bảo bên cạnh Triệu Húc. Nàng bảo cung nhân đó nói chuyện nàng sắp bị Tô Thái Hậu truyền triệu tới An Bình Cung với Nguyên Bảo.
Nguyên Bảo và nàng quen biết nhiều năm.
Khi còn niên thiếu, Nguyên Bảo rất ngây thơ, có khi hay lo lắng sợ phiền phức, hoàn toàn không có chủ kiến. Nhưng đó đã là Nguyên Bảo của nhiều năm trước. Mấy năm nay, người bên cạnh Triệu Húc cũng coi như tới tới lui lui, đến cuối cùng, chỉ có Nguyên Bảo vẫn hầu hạ hắn. Thậm chí, thời gian Nguyên Bảo ở bên cạnh Triệu Húc còn dài hơn nàng.
Nguyên Bảo của hiện tại sớm đã không còn là thiếu niên nhát như chuột của ngày xưa. Hắn hiện giờ đã là đại tổng quản bên cạnh Triệu Húc, chưởng quản tất cả nội thị và cung nữ trong hậu cung này.
Từ lâu hắn đã học được cách gọi là cân nhắc, biết điều gì mới có thể giúp hắn ngồi ở vị trí này lâu dài. Đương nhiên, tiền đề của tất cả việc này là có được lòng tin của Triệu Húc.
Nếu không được Triệu Húc tín nhiệm, những thứ hắn đang có đều không còn.
Nội thị không giống cung nữ, tới tuổi có thể xuất cung. Nội thị một khi vào cung, cả đời đều phải ở nơi này. Hoàng cung chính là nhà của bọn họ, bọn họ cũng không thể rời khỏi đây.
Bởi vì bọn họ là nội thị.
Trong hoàng cung, chỉ cần nỗ lực bò lên trên, sẽ có người ngước nhìn bọn họ!