Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 735: Chương 735: Cháy




Vừa nghe nàng nói vậy, Triệu Húc gạt đi băn khoăn khi nãy, nhìn theo hướng ngón tay của Vân Trân.

Quả thật có hơi kỳ lạ.

Triệu Húc nhíu mày.

“Từ bên ngoài nhìn không ra, cho nên ta muốn giải phẫu kiểm tra bên trong.” Vân Trân nhìn hắn.

“Người xưa có câu thân thể tóc da nhận từ cha mẹ. Hiện giờ Miêu Miêu cô nương đã chết, chúng ta muốn giải phẫu thi thể của nàng ấy, bắt buộc phải được người nhà nàng ấy đồng ý.”

“Ta hiểu. Vậy bây giờ đi hỏi Trương lão bá xem.” Vân Trân gật đầu.

Vân Hán Quốc rất yêu quý cơ thể của mình, cho dù muốn cắt tóc cũng phải cần cha mẹ cho phép. Triệu Húc nói như vậy, Vân Trân đương nhiên hiểu.

Vì thế bọn họ gỡ bao tay xống, ra ngoài, muốn đi khuyên Trương lão đầu.

Nhưng chờ bọn họ qua phòng bên cạnh, lại phát hiện Trương lão đầu ghé vào bàn, đã ngủ.

Nhìn cảnh này, bọn họ không tiện đánh thức ông ấy. Sau khi thương lượng, họ quyết định sáng mai quay lại, thuận tiện, Vân Trân cũng có thể trở về chuẩn bị ít công cụ giải phẫu.

Sau khi quyết định, để ngừa đêm nay xảy ra chuyện, Triệu Húc sai ám vệ vừa đánh nhau với Bát sư huynh ở lại, bảo vệ Trương lão đầu và thi thể của Miêu Miêu.

Cuối cùng, bọn họ thống nhất thời gian gặp mặt, rồi tự rời đi.

...

“Người đó là ai?” Vừa tách ra, Bát sư huynh liền chạy tới trước mặt nàng, cản nàng lại. Thấy nàng không trả lời, Bát sư huynh lại nói, “Khẳng định là người quen của ngươi!”

Với tính cách của nàng, nếu không quen từ trước, không đáng tín nhiệm, nàng tuyệt đối sẽ không trong thời gian ngắn như vậy, hơn nữa còn dưới tình hình địch ở trong tối ta ở ngoài sáng, hợp tác với đối phương. Như việc giải phẫu thi thể Miêu Miêu, tìm hiểu nguyên nhân tử vong, nàng căn bản không cần đám người Triệu Húc hỗ trợ.

Nhưng Vân Trân lại lựa chọn chia sẻ kết quả điều tra với họ.

“Đúng là người quen của ta.” Vân Trân thấy Bát sư huynh đã nói đến nước này, cũng không muốn giấu hắn.

“Vậy tên đó là ai?” Bát sư huynh vội hỏi, “Hắn nói hắn họ Tô, khẳng định là giả. Nhưng hắn cũng không thể tùy tiện lấy một cái hộ như vậy. Cho nên, họ Tô chắc chắn có liên quan tới người thân của hắn. Họ Tô, lại có quan hệ với họ Tô, còn cả khẩu âm ở kinh thành... Chẳng lẽ hắn chính là kẻ phái người đuổi giết ngươi!”

Khi nãy Bát sư huynh ở bên ngoài, có làm bộ bắt chuyện với Nguyên Bảo.

Tuy rằng Nguyên Bảo khôn lỏi, biết có một số việc không thể nói, nhưng nào địch nổi “người từng trải” như Bát sư huynh? Bởi vậy, hắn cho rằng mình không tiết lộ điều gì, kết quả lại nói ra tin tức quan trọng nhất với Bát sư huynh.

Vân Trân không ngờ Bát sư huynh đoán được tới chi tiết này.

“Chàng quả thật là người huynh nghĩ...” Vân Trân cúi đầu, thấp giọng, “Có điều, chàng tuyệt đối không như huynh tưởng tượng! Người treo thưởng lấy đầu chúng ta cũng tuyệt đối không phải chàng!”

Bát sư huynh còn muốn nói gì đó, đã bị Vân Trân ngắt lời: “Được rồi, chúng ta ra ngoài đã lâu, hiện tại cần phải trở về, bằng không kẻ nấp trong tối ra tay với người nhà Thiết Trụ, vậy thì không tốt. Còn về nghi vấn trong lòng huynh, có cơ hội ta sẽ nói.”

...

Vân Trân và Bát sư huynh trở về nhà Thiết Trụ.

Nghỉ ngơi một đêm.

Sáng sớm hôm sau, Vân Trân theo thời gian hẹn với Triệu Húc, qua nhà Trương lão đầu.

Khi bọn họ đi được nửa đường, phía trước đột nhiên có người khua chiêng gõ trống, kêu la “Đi lấy nước” “Đi lấy nước“.

Lấy nước?

Vân Trân sửng sốt, vội giữ chặt một người chạy vội qua: “Xin hỏi nơi nào cháy vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.