Sau khi có phong hào, Triệu Du mang theo ý chỉ của hoàng đế dọn ra ngoài sống. Cuộc sống đến nay vẫn tính là tạm ổn.
Không khéo chính là mẫu tử Tuệ Vương hôm nay cũng không tới.
Nghe nói trước đó không lâu, Tuệ Vương bất cẩn rơi xuống nước, sốt cao, đến nay bệnh chưa khỏi. Thấm Chiêu Nghi ở lại Tuệ Vương phủ chăm sóc Tuệ Vương, nên cũng không tới.
Có điều với tình hình bản thân Tuệ Vương thật sự không tiện nghị thân.
Nữ tử xuất thân tốt một chút đều không muốn gả vào Tuệ Vương phủ, làm tức phụ cho một tên ngốc, cho dù có thân phận Tuệ vương phi. Còn người xuất thân không cao, Thấm Chiêu Nghi chưa chắc nhìn trúng. Mà người nọ nếu vì phú quý gả vào, sau này chưa chắc đối xử tốt với Tuệ Vương, Thấm Chiêu Nghi đương nhiên càng không muốn.
Nghe nói thời điểm Tuệ Vương dọn ra khỏi cung, Thấm Chiêu Nghi từng cầu xin hoàng đế, nói chuyện của Tuệ Vương cứ để từ từ, cần tìm người thật lòng đối đãi với Tuệ Vương mới được.
Ngoại trừ Tuệ Vương thì chỉ còn lại Nhị công chúa Triệu Ngọc Nhung và Tam công chúa Triệu Ngọc Kính.
Hôn sự của Triệu Ngọc Kính sớm đã quyết định vài năm trước. Khi ấy, đối tượng là quốc vương một đất nước xa xôi. Quốc vương kia tuổi tác gần bằng hoàng đế. Lúc đó, Triệu Ngọc Kính tuổi còn quá nhỏ, không nên gả xa, cho nên hoàng đế giữ nàng ở lại mấy năm, định chờ nàng tròn mười sáu sẽ xuất giá. Nhưng năm trước, quốc vương đất nước kia đột nhiên chết bất đắc kỳ tử. Hôn sự của Triệu Ngọc Kính cũng tạm thời gác xuống.
Có điều, Triệu Ngọc Kính vẫn còn nhỏ, không cần sốt ruột.
Còn lại mỗi Nhị công chúa Triệu Ngọc Nhung.
Theo tuổi tác, năm nay Triệu Ngọc Nhung đã hai mươi hai, qua năm nay là hai mươi ba, dù thế nào cũng nên quyết định hôn sự.
Vân Trân nghe nói đêm nay hoàng đế sẽ ban hôn cho Triệu Ngọc Nhung.
Do vậy, khi có người nhắc tới Triệu Ngọc Nhung, Vân Trân liền biết sắp bắt đầu rời.
Nhưng Vân Trân không ngờ chuyện này lại do Vương Hoàng Hậu bắt đầu.
“Nhắc đến hôn sự, hôn sự của Ngọc Nhung cũng nên định rồi.” Vương Hoàng Hậu nhìn hoàng đế.
Hoàng đế gật đầu.
“Ngọc Nhung.” Hoàng đế nhìn Triệu Ngọc Nhung, “Mấy năm qua, con nói muốn cầu phúc cho phụ hoàng và Thái Hậu nên hôn sự trì hoãn. Hiện giờ, con đã đến tuổi rồi, không thể tiếp tục trì hoãn nữa. Con nói phụ hoàng nghe, con có ý trung nhân chưa? Nếu có, con cứ việc nói, phụ hoàng chỉ hôn cho con.”
Hoàng đế vừa dứt lời, mọi người ở đây đều nhìn Triệu Ngọc Nhung.
Vân Trân cũng nhìn nàng ta.
Trong lòng nàng có hơi căng thẳng.
Nàng không biết Triệu Ngọc Nhung sẽ đưa ra đáp án gì. Dù sao lời hứa này của hoàng đế thật sự quá nguy hiểm.
Triệu Ngọc Nhung bị điểm danh, từ chỗ ngồi đứng dậy, trả lời: “Hôn nhân đại sự nên theo lệnh phụ mẫu, lời người mai mối. Ngọc Nhung nào dám tùy ý quyết định? Phụ hoàng cứ quyết đi.”
Hoàng đế cười ha ha.
Bạch Phi ngồi cạnh cũng khen ngợi: “Bệ hạ, vẫn là Ngọc Nhung công chúa hiểu ngài.”
“Ha ha ha, đúng vậy.” Hoàng đế duỗi tay ôm lấy Bạch Phi, cười nói.
Vương Hoàng Hậu nhấp môi.
Sắc mặt Triệu Ngọc Dao ngồi dưới trực tiếp trở nên khó xem.
“Ngọc Nhung, con thật sự muốn phụ hoàng chỉ hôn thay con sao?” Hoàng đế hơi dò người ra trước, lần nữa hỏi.
“Đúng vậy.” Triệu Ngọc Nhung hành lễ, “Phụ hoàng cứ làm chủ.”
Hoàng đế ngồi thẳng người, cất đi ý cười trong mắt, liếc nhìn bên dưới một vòng: “Một khi đã vậy, phụ hoàng sẽ chọn cho con một người. Chiến tướng quân!”