“Có khả năng không?” Triệu Húc hỏi.
“Có.” Vân Trân đáp, “Nguyện ý tin tưởng một người, sẽ cảm thấy có khả năng. Nếu không muốn tin, cho dù có thêm bao nhiêu chứng cứ, cũng sẽ cảm thấy không thể.”
“Nếu đã vậy...” Triệu Húc nâng cằm, từ trên cao nhìn xuống nàng ngồi dưới đất, “Ta đây đem sự trùng hợp này nói cho Thịnh Tài Tử chắc cũng không sao, đúng không?'
Cái gì?
Vân Trân hít sâu một hơi, ngạc nhiên nhìn hắn.
“Xem ra ngươi cũng cảm thấy không ai cũng tin sự trùng hợp đó. Ví dụ như, Thịnh Tài Tử đêm đó cũng uống nước trái cây...”
Triệu Húc nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng từ khiếp sợ biến thành khó hiểu, rồi lại từ tái nhợt trở nên mê mang. Trong lòng có một âm thành không ngừng nói với hắn, đừng tiếp tục nói nữa, nên kết thúc rồi. Nhưng hắn vẫn không nhịn được, không nhịn được mà tiếp tục, không nhịn được mà muốn từ gương mặt này nhìn thấy đủ loại phản ứng.
Hắn chắp tay sau lưng, đi sang bên cạnh hai bước, sau đó trở về, làm như tự hỏi: “Ngươi đoán xem Thịnh Tài Tử sẽ nghĩ thế nào? Thịnh Tài Tử sẽ nghĩ, có phải ngươi sớm đã biết trong nước trái cây kia có vấn đề hay không? Chắc là nhờ sự trùng hợp nào đó mà ngươi biết được? Nếu ngươi đã biết, vậy vì sao ngươi biết được? Vô tình thấy? Hay là kẻ đồng mưu? Nếu ngươi biết, thì vì sao không nói với nàng ấy? Xem ra, khả năng đồng mưu lớn hơn một chút... Vậy ngươi vì sao lại hại nàng ấy...”
“Đừng nói nữa! Ngài đừng nói nữa!” Vân Trân cắn răng, dùng sức ngắt lời hắn, “Ngài đừng nói nữa.”
Triệu Húc quả thật dừng lại, cất đi nụ cười lạnh trên mặt, mặt không cảm xúc nhìn nàng: “Ta cho ngươi thời gian ba ngày suy xét! Ba ngày sau, nếu ngươi còn muốn ở lại hoàng cung, vậy đừng trách ta không khách khí!”
Nói xong, Triệu Húc phất tay áo bỏ đi.
Vân Trân ngã ngồi dưới đất, lưng chậm rãi dựa vào vách tường phía sau, sắc mặt trắng bệch.
Nàng nhìn không trung nơi xa.
Trời xanh, mây trắng.
Gió nhẹ thổi qua.
Vốn nên là cảnh sắc tươi đẹp, lại khiến lòng nàng rét run.
Vì sao lại biến thành như vậy?
Vì sao lại biến thành bộ dáng này!
Vì sao...
Rõ ràng, rõ ràng không nên...
Vân Trân cho rằng nàng trở về, cho dù Triệu Húc trông thấy nàng, nhiều nhất chỉ liên hệ nàng và Trân Nhi, nhưng nàng lại quên Triệu Húc hiện giờ đang ở trong hoàn cảnh nào.
Hắn quả thật liên hệ nàng với Trân Nhi.
Nhưng sự liên hệ này lại là coi nàng trở thành quân cờ bị kẻ có lòng rắp tâm an bài vào cung, một quân cờ đứng về phía đối lập với hắn.
...
Buổi tối, Vân Trân từ chỗ Lưu Vân Bạch lấy được bản đồ Tàng Bảo Lâu cùng bảng giờ giấc thay quân của thị vệ canh giữ xung quanh.
“Đồ đã đưa ngươi, ngươi định làm thế nào?” Lưu Vân Bạch hỏi.
“Việc này, không phiền ngài nhọc lòng.” Vân Trân nhàn nhạt nói.
“Sao thế? Lại sợ nợ ta ân tình?” Lưu Vân Bạch nhướng mày, khẽ cười.
“Đúng vậy.” Vân Trân hào phóng thừa nhận.
Ân tình của Lưu Vân Bạch cũng không dễ nhận như vậy.
Lúc trước vì còn nợ ân tình của Lưu Vân Bạch, bị hắn thiết kế, vô tình hạ độc Ninh Vương, cũng chính là hoàng đế bệ hạ bây giờ, việc hạ độc bởi vậy trở thành nhược điểm bị hắn nắm lấy.
“Vậy được rồi, tự ngươi chú ý một chút.” Lưu Vân Bạch không tỏ ý kiến, “Trong cung mất đồ quan trọng như vậy, không thể không ai truy cứu. Có điều ngươi yên tâm, đến lúc đó ta sẽ giúp ngươi che lấp một chút.”